Chương 12: Thi đấu cuối năm (1)
”Ngươi nói cái gì?”
Trong Trần La viện, dưới tán cây nội viện.
Tô Trầm ngồi trước một cái bàn đá uống trà, bên cạnh là Kiếm Tâm đang bẩm báo.
Cầm chén trà trong tay, sắc mặt Tô Trầm kinh ngạc đến đờ đẫn.
Kiếm Tâm bất đắc dĩ nói: “Lão gia nói, hy vọng thiếu gia đừng lừa gạt cảm tình của mọi người, nói lời lừa dối vụng về đó nữa. Kiểm tra cuối năm là chuyện đã định, đừng nói mắt thiếu gia giờ chưa đỡ, cho dù thật sự khôi phục trở lại cũng không thể vì thiếu gia mà thay đổi trở lại. Nếu thiếu gia không nắm chắc thì đừng tham gia lần kiểm tra này, tránh lại hại mọi người.”
Tô Trầm ngẩn ngơ, tay nắm cái chén cũng xiết chặt: “Hóa ra phụ thân lại cho rằng ta đang lừa người ư?”
”Dù sao lần trước thiếu gia cũng nói vậy mà. Sắp tới đợt kiểm tra cuối năm rồi, thiếu gia lại đột nhiên bảo mình đang khôi phục, chẳng trách nhiều người không tin.” Kiếm Tâm thản nhiên trả lời. Cho dù không nhìn thấy nhưng từ giọng điệu này Tô Trầm cũng có thể nghe ra, kể cả Kiếm Tâm cũng không tin.
Có lẽ mỗi người đều cho rằng cậu không muốn từ bỏ, không nghĩ ra cách nào mới dùng lại những lời lừa dối truóc kia.
Tô Trầm nhìn Kiếm Tâm trước mặt.
Trước kia trong thế giới của cậu chỉ có một màu đen kịt.
Nhưng hiện giờ, mượn nhờ chút cảm giác ánh sáng, cậu có thể ‘nhìn’ thấy một bóng người mông lung đứng trước mặt mình.
Mặc dù vẫn không nhìn thấy nhưng không phải bóng tối tuyệt đối như trước, chuyện quan trọng nhất là cậu đã có hy vọng hồi phục.
Nực cười là, khi cậu nói ra chuyện này, lại không còn ai tin tưởng cậu.
Cũng được, cũng được.
Tất cả mọi người đã không tin, vậy cứ đợi thêm chút.
Đến lúc mình thật sự khôi phục hãng nói, Tô Trầm nghĩ.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Tô Trầm vẫn tu luyện như cũ.
Luyện Đoán Thể Bát Pháp, luyện Diễm Hổ Quyền, luyện Yên Xà Bộ.
Tô Trầm còn muốn tiến vào cảm thụ như lần trước, cậu nghi ngờ mình hồi phục có liên quan tới chuyện lần trước.
Đáng tiếc là cậu có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn lại con rồng lóe lên ánh lửa kinh thế kia.
Nhưng trong những ngày tiếp theo, ánh mắt cậu lại thật sự bắt đầu khôi phục.
Cho dù mức độ hồi phục rất nhỏ, Tô Trầm vẫn cảm giác được.
Mỗi ngày qua đi, ánh mắt cậu đều khá hơn trước một chút.
Từ ban đầu chỉ cảm nhận được ánh sáng, về sau Tô Trầm đã thấy được hình ảnh vật thể mơ hồ. Mặc dù đều là những bóng đen mơ hồ nhưng trong thế giới của Tô Trầm đã không còn là bóng tối vô cùng vô tận, tương lai tràn ngập ánh sáng.
Có điều trước khi ánh sáng tới, Tô Trầm còn phải chịu một thời gian bóng tối trước lúc bình minh.
Thời gian thi đấu cuối năm đã càng lúc càng gần.
—— —— —— —— —— ——
Mỗi khi đến cuối năm, các gia tộc lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Một năm cũ qua đi, một năm mới lại tới, mọi người vui mừng chúc mừng nhau thêm một tuổi, vui mừng tiễn năm cũ, vui mừng đón xuân mới. Đám trẻ càng nhẩy cẫng hoan hô, chuẩn bị thi thố tài năng trong vòng thi đấu cuối năm -- Thi đấu cuối năm không phải chỉ có ở Tô gia mà ở đại đa số các gia tộc hiển hách.
“Cao thêm, cao thêm chút nữa!”
Trong đại viện Tô gia, Tô Khắc Kỷ chỉ vào lôi đài được xây dựng tạm thời hô hào, lòng như rót mật ngọt.
Chờ suốt hai năm mới tới ngày này, Tô Khắc Kỷ chỉ cảm thấy xương cốt như nhẹ đi, bước chân cũng cực kỳ thoải mái, đi đường cũng có cảm giác lâng lâng.
“Chẳng qua chỉ dùng có một lần, cần gióng trống khua chiêng như vậy sao?” Giọng nói khinh thường vang lên phía sau.
Tô Khắc Kỷ nghe tiếng quay đầu, thấy tph đứng phía sau, sắc mặt chán ghét không hề che giấu.
Tô Khắc Kỷ cười ha hả: “Lão tam nói không đúng rồi. Đây là thi đấu cuối năm, cơ mà, chỉ đệ tử ưu tú nhất đời ba mới có thể đứng đến cuối trên đài thi đấu này, đương nhiên phải xây cao một chút, không chỉ để người của Tô gia chứng kiến ai là người xuất sắc nhất, còn phải cho toàn bộ thành Lâm Bắc thấy ai là đệ tử xuất sắc nhất Tô gia ta.”
Tô Phi Hổ thản nhiên đáp: “Có ít người có đứng cao hơn cũng chẳng nói nên điều gì.”
“Ngươi!” Tô Khắc Kỷ tức tới biến sắc, có điều lập tức hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến hắn.
Ngày tiếp theo, kỳ kiểm tra cuối năm của Tô gia chính thức bắt đầu.
Cũng như ngày thường, đầu tiên là tiến hành kiểm tra tu vi.
Chính giữa đại viện Tô gia đặt một khối Tinh Nguyên Thạch trống không, chỉ cần dùng sức đè lên sẽ biết cấp độ nguyên năng trong cơ thể người sử dụng, từ đó biết được đẳng cấp tu vi đối phương. Mặc dù Đoán Thể kỳ không thể dùng nguyên năng chiến đấu nhưng không nghĩa là trong thân thể bọn họ không có nguyên năng.
Đệ tử mỗi gia tộc từ đầu đều học Thuật Hô Hấp Cơ Sở, có thể hấp thu nguyên năng và sử dụng nó cải biến tố chất thân thể mình, từ đó nhận được lực lượng cường đại, cũng là tâm pháp cấp độ nhập môn.
Ban đầu nhân tộc nắm giữ nguyên năng chính là từ phương pháp này, sau này mới dần phát triển thành một loạt cápa độ Nguyên Khí Sĩ như dẫn khí nạp nguyên, mở đan hải.
“Tô Hạnh!”
“Có!”
Theo tiếng hô, đệ tử Tô gia đầu tiên ra khỏi hàng, tới bên Tinh Nguyên Thạch đưa tay ấn lên, Tinh Nguyên Thạch hiện ra điểm sáng màu trắng, từ từ trở nên rõ ràng.
Màu sắc dại diện cho mức độ tinh khiết của nguyên lực trong cơ thể, số lượng đại biểu cho cấp bậc cao thấp.
Màu trắng là cấp thấp nhất, đại biểu cho giai đoạn Đoán Thể.
“Bạch Tinh sáu mươi ba, Đoán Thể lục trọng.” Giọng bình phẩm vang lên.
Người trẻ tuổi tên Tô Hạnh bĩu môi,d dã tự đi xuống.
“Tô Việt, Bạch Tinh năm mươi sáu, Đoán Thể ngũ trọng.”
“Tô Linh Nhi, Bạch Tinh sáu mươi mốt, Đoán Thể lục trọng.”
Theo tiếng bình phẩm vang lên, từng con cháu Tô gia đi lên rồi lại đi xuống, hơn nữa không ngừng tạo thành tiếng bàn tán xôn xao.
Cô bé tên Tô Linh Nhi xuống đài, bên dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mặc dù chỉ là Đoán Thể lục trọng nhưng vẫn là biểu hiện cực tốt trong đệ tử đời ba Tô gia.
“Tô Khánh, Bạch Tinh bảy mươi mốt, Đoán Thể thất trọng.”
Toàn trường xôn xao ồn ào, Tô Khánh đứng trên đài cao ngạo nhận lời tán thưởng từ xung quanh.
Mới chừng đó tuổi mà lên được Đoán Thể thất trọng, quả thật có vốn tự ngạo.
Nhìn quanh toàn trường một hồi như quân vương, ánh mắt Tô Khánh cuối cùng rơi xuống người Tô Trầm. Gương mặt hắn lộ ra một nụ cười khinh thường rồi mới nhảy xuống đài.
“Tô Trầm.”
Như cố ý an bài, sau Tô Khánh lại là Tô Trầm.
Tô Trầm chậm rãi lên đài, tới cạnh Tinh Nguyên Thạch, đưa tay đặt lên.
Một loạt điểm sáng trắng khiến người ta hoa cả mắt.
Tiếng bình phẩm kia ngừng trong chốc lát rồi mới nói: “Bạch Tinh tám mươi ba, Đoán Thể bát trọng.”
Không có tiếng vỗ tay như trong mong chờ.
Tất cả mọi người chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Tô Trầm.
Vừa là cảm thông, vừa là tiếc hận, lại vừa xen lẫn châm chọc giễu cợt, từng ánh mắt như đang cười nhạo Tô Trầm, như đang nói ‘Ngươi cố gắng như vậy cũng ích lợi gì?’ ‘Có ý nghĩa gì?’ ‘Ngươi tưởng lần này ngươi còn nắm được hạng nhất hay sao?’ ‘Ngươi chỉ chiếm chỗ của người khác!’
Khi hạng nhất đã chắc chắn rơi xuống tay, người tiếp theo nhìn Tô Trầm không vừa mắt sẽ là người vốn đứng thứ hai, thứ ba...
Cậu không cản đường một người, mà cản đường rất nhiều người.