Chương 13: Thi đấu cuối năm (2)
Sau khi kiểm tra tu vi là kiểm tra lực lượng.
Mặc dù tu vi cao thấp ảnh hưởng trực tiếp tới lực lượng cá nhân, nhưng dẫu sao mọi người vẫn có khác biệt.
Tô Trầm vẫn không chút bất ngờ nắm danh số một, kết quả kiểm tra là lực lượng cửu mã, thậm chí còn vượt trên tu vi đẳng cấp một tầng, khiến tất cả mọi người kinh sợ, cũng khiên Tô Khánh phẫn hận thêm vài phần, thề muốn cho Tô Trầm đẹp mặt trong trận khiêu chiến cuối cùng.
Rốt cuộc, cũng kiểm tra xong.
Tô Trầm không ngoại lệ, lại trở thành người đứng đầu đợt kiểm tra, Tô Khánh thứ hai.
Không ai cảm thấy ngạc nhiên với kết quả này, cũng như mọi người không hề ngạc nhiên với những chuện xảy ra tiếp theo.
“Căn cứ theo quy định mới về kiểm ra, ba người đứng đầu trong đợt kiểm tra có quyền khiêu chiến người đứng đầu. Nếu có hai người khiêu chiến, vậy cần định ra thắng bại trước rồi mới được khiêu chiến người đứng đầu. Tô Khánh, Tô Đồng, các ngươi muốn khiêu chiến không?”
Tô Đồng là cháu trai của đại trưởng lão Tô gia Tô Trường Thánh, giờ khắc này hắn cùng Tô Khánh nhìn nhau, lắc đầu nói: “Ta từ bỏ khiêu chiến.”
Hắn vôn không phải đối thủ của Tô Khánh, lần khiêu chiến này vốn chuẩn bị cho Tô Khánh, còn đưa ra ba vị trí đầu có quyền khiêu chiến chẳng qua để trông đỡ khó coi, không lộ quá rõ là nhắm vào ai đó mà thôi.
Tô Khánh đã cười nói: “Tô Khánh ta khiêu chiến!”
Một khắc sau, Tô Khánh đã nhảy lên lôi đài, hét lớn với Tô Trầm: “Tô Trầm, có gan lên đây đánh một trận với ta!”
Tiếng hét chấn động đại viện gia tộc, vang vọng bên tai mỗi người, thể hiện sự tự tin mạnh mẽ của Tô Khánh.
Tô Trầm không nói gì, bước từng bước một lên đài. Hắn không nhìn thấy đường nên đi từng bước một, vừa đi vừa lục lọi, nửa ngày mới lên được trên đài.
Tô Khánh dùng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa thù hận nhìn cậu nói: “Ngươi là đồ khốn kiếp chẳng biết tốt xấu, thà lãng phí đống tài nguyên đó cũng không chịu nhường cho người khác. Ta đã từng rất thông cảm cho ngươi, nhưng giờ càng lúc ngươi càng khiến ta chán ghét!”
Tô Trầm mỉm cười: “Xin lỗi, ta sinh ra không phải là để người ta thông cảm, mà là… để người ta phải nhìn lên.”
Tô Khánh sầm mặt lại: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng!”
Lời chưa dứt đã tiến lên đánh thẳng một quyền tới mặt Tô Trầm.
Kiểm tra cuối năm không cho phép sử dụng vũ khí, hai bên chỉ có thể dùng quyền cước tranh đấu, nhưng điều này cũng không nghĩa là uy lực quyền cước sẽ yếu.
Tô Khánh đẫ Đoán Thể thất trọng có lực lượng thất mã, luyện tập là Diễm Hổ Quyền tiêu chuẩn của Tô gia, mặc dù không có chiến kỹ cường đại gì, nhưng quyền thế uy mãnh cường hoành, người bình thường nếu bị hắn đánh một quyền không chết cũng sẽ hon mê bất tỉnh. Chod ù Tô Trầm Đoán Thể bát trọng cũng không muốn bị nắm đấm của Tô Khánh đánh trúng.
Cho nên ngay khi Tô Khánh ra quyền, cậu liền lui lại phía sau một bước.
Cậu không thấy động tác của Tô Khánh, chỉ biết Tô Khánh ở trước mình, lui lại là cách ổn thỏa nhất.
Tô Khánh xuất quyền thất bại, chân trái đã đá theo: “Mặc dù thắng một thằng mù chẳng vẻ vang gì, có điều Thanh Mộc Chi Linh lần này là của ta.”
Đá ngang như rắn, vô thanh vô tức, đã đánh thẳng tới đầu Tô Trầm, nếu đá trúng chắc chắn sẽ khiến Tô Trầm ngất đi.
Đây mới là sát chiêu chân chính của Tô Khánh.
Hai năm chờ đợi, bao đau khổ dày vò, bị một tên mù lòa đè ép, làm sao mới đánh bại được hắn, mới giải được hận?
Nhất định phải khiến hắn đẹp mặt, khiến hắn đau đớn, khiến hắn trả giá đắt cho hành vi của mình!
Nhưng ngay lúc cú đá ngang của Tô Khánh sắp trúng, Tô Trầm đột nhiên bước tới trước một bước.
Cậu không lùi mà tiến tới.
Ép ngược lại!
Ầm!
Chân Tô Khánh đá lên người Tô Trầm, có điều nơi va chạm không phải bắp chân có quy lực nhất mà là phần đùi thiếu lực lượng. Tô Trầm miễn cưỡng chịu một đòn này, áp sát Tô Khánh, đấnh thẳng vào mặt hắn.
Có điều phương hướng nắm đấm của cậu rõ ràng có chút vấn đề, quyền này đánh lệch đôi chút, Tô Khánh chỉ nghiêng người đã tránh được cú đấm này. Hơn nữa chân vừa dá ra đã thu lại, tiếp tục đá vào bụng Tô Trầm.
Tô Trầm kêu lên một tiếng đau đớn, thân tể cong gập lại.
Tô Khánh cười gằn nói: “Đã nói mà, mù đừng lên đánh!”
Khủy tay phải cong lại, nện thẳng xuống Tô Trầm đã cong thành con tôm.
Khuỷu tay này nện lên lung Tô Trầm, phát ra tiếng va chạm trầm muộn. Lực lượng nơi khuỷu tay rất lớn, Tô Trầm kêu rên đau đớn. Đòn này khiến toàn bộ lực cậu đau rát.
Tô Khánh cười ha hả đang định nện tiếp, Tô Trầm đã đụng thẳng đầu vào ngực Tô Khánh, đòn húc mãnh liệt này khiến Tô Khánh choáng váng.
Hơn nữa quyền trái Tô Trầm cũng đánh hẳng vào eo Tô Khánh. Vì khoảng cách quá gần nên lực lượng không lớn, nhưng vẫn khiến Tô Khánh cảm thấy đau.
Một khắc sau, Tô Trầm đã nhào thẳng tới.
Tô Khắc Kỷ bên dưới quan chiến biến sắc, hét lớn: “Khánh Nhi, đừng đánh lộn với hắn.”
Trước khi tỷ võ, vị Đồng sư gia cùng Tô Khắc Kỷ đã phân tích, nếu Tô Trầm muốn thắng lợi trong tỷ thí lôi đài, cơ hội duy nhất là áp sát đánh lộn. Dù sao mù lòa không nhìn thấy gì, vậy dứt khoát dính chặt vào đối thủ, đấm đá loạn xạ, sau đó lợi dụng ưu thế đẳng cấp cùng lực lượng của mình thủ thắng.
Cho nên trước khi bắt đầu chiến đấu, Tô Khắc Kỷ đã cảnh cáo Tô Khánh, tuyệt đối không nên để Tô Trầm quấn lấy, không nên bị hắn ôm lấy, phải tận dụng ưu thế bản thân không ngừng di chuyển chiến đấu.
Có điều Tô Khánh rõ ràng không đặt trong lòng, vừa khai chiến đã bị Tô Trầm cuốn lấy.
Cũng may Tô Khánh kịp thời nhận ra điểm này.
Không tiếp tục công kích Tô Trầm nữa, hai chân toàn lực đạp xuống, laui lại phía sau, cuối cùng cũng né được trước khi Tô Trầm hoàn toàn khóa được mình. Dù thế, chân hắn cũng bị Tô Trầm đập một cái, đứng cũng không vững.
Nhìn Tô Trầm, Tô Khánh hung hăng nói: “Tên mù lòa chết tiệt, đến đây, ta ở đây này!”
Tô Trầm nghiêng đầu, lại đánh một queyèn về phía Tô Khánh.
Nhưng ngay khi Tô Trầm xuất quyền, Tô Khánh đã thối lui, đá một cước về phía Tô Trầm từ hướng chéo.
Cú đá này vừa vặn, Tô Trầm không nhìn thấy, hoàn toàn không cách nào tránh né cú đá vô thanh vô tức này, bị đá lui liền vài bước.
Tô Khánh đã cười gằn, thay đổi phương hướng tiếp tục xuất thủ.
Hắn vừa xuất thủ vừa không ngừng phát ra âm thanh linh tinh quấy nhiễu Tô Trầm, dẫn dụ Tô Trầm.
Vì vậy trên lôi đài, Tô Trầm như một con mãnh hổ mù lòa, mặc dù mỗi quyền mỗi cước đều đầy lực lượng nhưng vẫn không đánh trúng kẻ địch. Ngược lại Tô Khánh bước chân di chuyển không một tiếng động, không ngừng đánh lén.
“Thật quá vô sỉ!” Tô Phi Hổ âm trầm nói.
Tô Khắc Kỷ đương đương đắc ý: “Đây gọi là chiến thuật, cũng là hiện thực. Tương lai lên chiến trường không thể trông mong đối thủ cũng dùng quy củ với hắn đúng không? Đã không thích hợp, vậy cuối cùng vẫn phải loại bỏ.”
Hắn như đã thấy thắng lợi của con trai mình.
Trên lôi đài, trận đấu vẫn còn tiếp tục.
Khi Tô Khánh chăm chú di chuyển, Tô Trầm đã rất khó tới gần hắn, bắt được hắn.
“Đến đây, thằng mù chết tiệt!” Tô Khánh cười ha hả.
m thanh chợt trái chợt phải, công kích đột ngột đánh tới từ một góc độ bất kỳ.
Như mèo vờn chuột, trước khi triệt để đánh bại Tô Trầm, Tô Khánh muốn trêu đùa cậu một phen.
Lại một lần nữa, Tô Khánh lặng lẽ di chuyển tới sau Tô Trầm.
Từ nơi này có thể thấy bên mặt Tô Trầm, mặc dù luôn bị Tô Khánh công kích, đánh đập, đùa giỡn, sắc mặt Tô Trầm vẫn luôn trầm tĩnh như trước đây.
Tên khốn kiếp đáng chết này không biết cái gì là sợ hãi bối rối à?
Tô Khánh thầm tức giận.
Hắn quyết định cho Tô Trầm một đòn thật nặng.
Ngón giữa nhô lên trên nắm đấm, hiện thế Phượng Nhãn Quyền, nhắm thẳng xương sống Tô Trầm. Lần này nếu đánh trúng, nặng một chút thậm chí có thể khiến hắn không dậy nổi.
Đừng trách ta nặng tay, chẳng qua do ngươi khiến người ta chán ghét mà thôi.
Tô Khánh nghĩ vậy, ngay khi đang định xuất thủ lại thấy khóe miệng Tô Trầm đọt nhiên nhếch lên thành một nụ cười.
Hắn đang cười?
Tô Khánh ngây ngẩn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chẳng lành.
Một khắc sau Tô Trầm lại đột nhiên xoay người, đánh thẳng về phía hắn.
Không tốt!
Tô Khánh thầm kêu không ổn, không kịp xuất thủ, nhanh chóng lui lại phía sau. Ngay khi lui lại hắn vẫn không quên đổi hướng khẩn cấp, để thân thể nghiêng sang một bên, mặc dù khiến thân thể mất cân bằng nhưng chí ít cũng lệch khỏi đường tấn công của Tô Trầm.
Nhưng cảnh tượng khiến người ta kinh hãi lại đột nhiên xuất hiện, Tô Trầm như nhìn thấy hắn, thân thể không ngờ lại thay đổi quỷ dị theo, linh động như rắn, tốc độ nhanh như sấm sét, xoạt một tiếng đã xông tới bên cạnh Tô Khánh. Cậu xuất phát sau mà tới trước, chỉ nháy mắt đã đuổi kịp Tô Khánh.
Lúc này Tô Khánh đang cưỡng ép chuyển hướng,Tô Trầm hân thể mất cân bằng. Tô Trầm bắt được cổ họng Tô Khánh, đột nhiên quăng xuống dưới.
Ầm!
Trên lôi đài vang lên tiếng va chạm mãnh liệt.
Toàn bộ thân thể Tô Khánh bị Tô Trầm quăng xuống như bao cát.
Đòn quăng này bao gồm cả thể trọng Tô Khánh thêm vào toàn bộ lực bộc phát Đoán Thể cửu trọng của Tô Trầm!
Cú va nặng nề khiến đầu óc Tô Khánh choáng váng, thân thể Đoán Thể thất trọng chịu không nổi cú quăng hung ác này, miệng phun một ngụm máu tươi.
“Khánh Nhi!” Tô Khắc Kỷ kêu to.
Đáp lại hắn là thiết quyền hung ác cỉa Tô Trầm, hung hăng nện lên mặt Tô Khánh.
Tô Khánh bị ngã tới đầu óc choáng váng, đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, mặc cho Tô Trầm từng quyền nối tiếp nhau như cuồng phong vũ bão rơi trên người trên mặt hắn.
Tất cả mọi người đều bị biến hóa bất thình lình làm cho kinh ngạc sững sờ.
Tình thế đột nhiên nghịch chuyển, Tô Trầm vừa rồi còn bị ức hiếp thê thảm đột ngột xoay chuyển đè ép đánh Tô Khánh.
Nhất là khi cậu xoay người truy sát Tô Khánh, tốc độ quỷ dị, đổi hướng chuẩn xác, hoàn toàn vượt ngoài hiểu biết của mọi người đối với cậu?
Làm sao hắn làm được?
“Không!” Tô Khắc Kỷ đau lòng quát lớn.
Đau lòng này, có đau lòng vì con trai mình bị đánh, có đau lòng vì kế hoạch thất bại. Nỗ lực trả giá lớn đến vậy mới có thể thay đổi quy chế, vậy mà con mình không thắng được. Cho nên hắn hiện tại không biết mình có nên nhận thua không, biết đâu một khắc sau Tô Khánh lại có thể đứng dậy, lại đại triển thần uy đánh bại Tô Trầm?
Nhưng sự thật thảm khốc lại là, chỉ một lần thất thủ, Tô Khánh đã triệt để mất đi cơ hội đứng lên đánh lại.
Mắt thấy khuôn mặt Tô Khánh đã máu me be bét, như hiện trường tai nạn xe cộ, Tô Khắc Kỷ rốt cuộc cũng hiểu, mình đã mất đi tất cả hi vọng.
Hắn kêu to: “Nhận thua! Dừng tay, chúng ta nhận thua!”
Thiết quyền ngừng lại giữa không trung, không tiếp tục đánh xuống, nhưng nắm tay giữ Tô Khánh không hề bông lỏng.
Cậu cúi đầu xuống bên cạnh: “Tứ trưởng lão?”
Tứ trưởng lão là trọng tài tỷ thí lôi đài lần này, nghe nói thế lúc này mới như tỉnh khỏi giấc mộng: “Ta tuyên bố, Tô Trầm chiến thắng!”
Tô Trầm lúc này mới buông cánh ta nắm Tô Khánh, chậm rãi đứng dậy, hai mắt vô thần nhìn về phía mọi người, u ám thâm thúy không nói thành lời.
Tất cả mọi người ngây dại.
Tô Trầm, thắng.
Không thẻ nào?
Một lúc lâu sau, Tô Thành An đột nhiên nói: “Trầm Nhi, có phải đôi mắt con chuyển biến tốt rồi không?”
Câu hỏi Tô Thành An chính là tiếng lòng chung của mọi người, dù sao cảnh tượng Tô Trầm bắt Tô Khánh thật quá khó tin.
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Trầm trả lời: “Con có thể phát hiện ra hắn là vì hắn quá đần, trong lúc chiến đấu trước đó đã bị con nắm được thói quen tránh né. Còn mắt con… Rất xin lỗi, không hề chuyến biến tốt hơn.”
[Lời dịch giả] Truyện mới đăng và sẽ đăng tới chương 40 trong ngày hôm nay, tiếp đó sẽ giữ tiến độ ít nhất 5 chương / ngày.
Cứ 10 phiếu kim phiếu hoặc 2000 TLT ủng hộ sẽ đăng thêm 1 chương trong ngày đó :D
Mong các đạo hữu ai có kim phiếu xin hãy đề cử :D