Chương 154: Tổ hợp (2)
* * *
Đợi sau khi chạy ra một khoảng, Vương Đấu Sơn Tô Trầm đồng thời dừng bước, thí sinh chân dài kia đắc ý cười to: “Ha ha, lần này chạy không nổi nữa à. Muốn đấu tốc độ với ta...”
Hắn còn đang lải nhải, lại thấy hai người cũng không nói chuyện, chỉ vẻ mặt cười âm hiểm như vậy đi về phía mình.
Đột nhiên cảm giác không đúng, nhìn lại, nào còn có người phe mình, rõ ràng chỉ sót lại một mình.
Biến sắc, bật thốt lên nói: “Hỏng rồi.”
Nhanh chân bỏ chạy.
Một con chim lửa vỗ cánh bay tới.
Một đòn đánh ngã.
Nhìn thí sinh kia ngã xuống đất, Vương Đấu Sơn cười điên cuồng: “Tiểu tử này được đấy, thế mà có thể một đường cắn chặt không nhả. Ta còn tưởng hắn có bản lãnh lớn bao nhiêu, hóa ra không phải có bản lãnh, là con mẹ nó không có đầu óc.”
Nói xong tiến lên đem điểm thu gặt đi, dựa theo ước định, đang đến lượt gã.
Thu điểm, Vương Đấu Sơn nói: “Ta nói, tốc độ của ngươi không tệ đâu. Vừa rồi đó là thân pháp gì? Thế mà so với Tuyết Hạc Bộ của ta còn nhanh hơn. Ngươi đừng nói với ta cái này cũng không phải huyết mạch nguyên kỹ.”
Tô Trầm cười khổ: “Cũng nói với ngươi rồi ta xuất thân gia tộc vô huyết, lấy đâu ra huyết mạch.”
Vương Đấu Sơn ngạc nhiên nhìn Tô Trầm.
Một cái Bạo Liệt Hỏa Điểu uy lực có thể so với huyết mạch nguyên kỹ đã khiến gã rất kinh ngạc rồi, bây giờ thế mà còn có nguyên kỹ loại tốc độ có thể bằng được huyết mạch nguyên kỹ, cái này con mẹ nó là chuyện gì xảy ra?
Nguyên kỹ phi huyết mạch mạnh hơn huyết mạch nguyên kỹ cùng cấp không phải không có, nhưng phần nhiều là bí kỹ hiếm thấy, rất khó gặp được.
Lấy đây là tiêu chuẩn, Tô Trầm sử dụng Bạo Liệt Hỏa Điểu và Yên Xà Bộ đều đã thuộc loại cấp độ bí kỹ.
Nhưng Lâm Bắc thành nhỏ, từ bao giờ có thể xuất hiện bí kỹ?
Đó là pháp môn trân quý ngay cả mình cũng không nắm giữ!
Vương Đấu Sơn hoàn toàn không hiểu Tô Trầm.
Nhưng Tô Trầm không nói, gã cũng không tiện cưỡng cầu cái gì, chỉ có thể nói: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
Tô Trầm nhìn nhìn bốn phía: “Người còn lại của khu thứ sáu không phải bị chúng ta dọn dẹp, thì liên hợp tự bảo vệ bản thân, ta thấy chúng ta không tiện nán lại nữa.”
“Vậy ý ngươi là...”
“Cũng tới lúc đi khu năm.” Tô Trầm trả lời.
“Được, đi khu năm luôn.” Vương Đấu Sơn hưng phấn ủng hộ.
Thảo luận xong, hai người liền hướng khu năm chạy đi.
Vì thế kế sau khu sáu, thí sinh khu năm cũng bắt đầu gặp họa.
Thật ra thí sinh khu thứ năm, thực lực phổ biến đều đã cao hơn khu mười ba một đoạn. Lấy thực lực trước mắt của Tô Trầm, ở khu năm xưng cường có lẽ còn không có vấn đề lớn, nhưng muốn nghiền áp quét ngang lại là không được. Nhưng sau khi có Vương Đấu Sơn, hai người liên thủ, thế mà sinh ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
Một kẻ huyết mạch cường đại, sức bật kinh người, một kẻ khác tu vi tầng năm, còn mang theo khối thượng phẩm nguyên thạch, năng lực chiến đấu kéo dài mạnh, hai bên phối hợp, bù trừ thiếu sót. Càng mấu chốt là, hai mặt hàng này đều là kẻ vì cầu thắng lợi không từ thủ đoạn.
Vương Đấu Sơn mặt ngoài thoạt nhìn hàm hậu ngốc nghếch, thực ra đầu óc khôn khéo, thân thủ linh hoạt, Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm càng là chưa ai từng gặp, sẽ luôn cực kỳ xem nhẹ uy lực của nó, dẫn tới kết quả chính là, đại đa số thí sinh nhìn thấy hai người này sẽ luôn đem bọn họ coi là dê béo mà xông lên, kết quả lại tự mình thành dê béo.
Điểm của hai người bởi vậy mà vù vù dâng lên, trên quầng sáng bảng xếp hạng, Tô Trầm vốn bởi vì xuống Táng Linh Đài một thời gian rơi xuống ngoài trăm hạng đầu, đã một lần nữa về tới trên bảng.
Lần thứ ba trở về, thứ tự càng cao hơn trước kia, lấy thành tích một trăm mười hai điểm, đứng hạng năm mươi sáu. Về phần Vương Đấu Sơn xếp hạng so với Tô Trầm cao hơn chút, một trăm ba mươi sáu điểm, đứng hạng năm mươi tư.
Một đám quần chúng nhìn thấy số điểm này cũng im lặng không nói gì.
Quầng sáng đã được sửa, mà ở sau khi thấy hai người chiến đấu, ngay cả đám huyết mạch quý tộc kia cũng không thể nói Tô Trầm là chiếm tiện nghi Vương Đấu Sơn.
Thật sự là Bạo Liệt Hỏa Điểu của hắn uy lực quá mức kinh người, vượt xa tưởng tượng.
“Nếu không có gì bất ngờ, tiểu tử này hẳn là có thể tiến vào trăm hạng đầu.” Một quý tộc nói.
“Coi như là hậu bối xuất sắc.”
“Xem ra lại một tên Long Phá Quân sắp xuất hiện rồi.”
“Năm đó, Long Phá Quân là vào thập tuyệt. Muốn thành Long Phá Quân kế tiếp, chỉ dựa vào bóp quả hồng mềm cũng không đủ, phải có trận đánh ác liệt!”
“Quả thật như thế.”
“Trận đánh ác liệt chung quy sẽ đến.” Cũng có người từ từ nói.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều thí sinh bị đào thải, còn lại đều là xương cứng.
Nhưng mặc kệ Tô Trầm đi đến một bước nào, thành tựu của hắn bây giờ đều đã đủ kiêu ngạo với người.
Không ít người biết hắn đến từ Lâm Bắc Tô gia, liền ùn ùn tìm kiếm người Tô gia hướng bọn họ chúc mừng.
Chỉ là bọn họ càng chúc mừng, sắc mặt người Tô gia càng khó coi.
Nhất là Tô Thành An.
Ở sau khi biết Tô Thành An là phụ thân của Tô Trầm, đã có hơn mười đợt người gia tộc xung quanh đến chúc mừng.
Mỗi một lần chúc mừng, như cắm một đao ở ngực Tô Thành An.
Thứ hạng của Tô Trầm liên tục tăng lên, lời chúc ở xung quanh theo nhau mà đến, trong nháy mắt, Tô Thành An đã bị đâm mười bảy mười tám đao, trong lòng khó chịu.
Quầng sáng không có khả năng tập trung Tô Trầm mãi, đã sớm đổi cho người khác.
Không có ai biết Tô Trầm Vương Đấu Sơn lúc này đang nhìn một người.
Một người chết.
Đó là một thiếu niên làn da rất trắng, có một đôi mắt to sáng ngời, thẳng đến lúc chết cũng mở to mắt, tràn ngập khiếp sợ nhìn bầu trời, mang theo sắc thái không dám tin.
Như đang nói, tại sao có thể như vậy?
Ngực gã có một cái lỗ lớn, máu từ trong lỗ chảy ra, thấm đầy toàn thân.
Nhưng vết thương trí mạng không ở đây, mà ở cổ họng.
Nơi đó cũng có một cái lỗ, không lớn, lại đem yết hầu của gã đánh nát toàn bộ.
“Vết thương do kiếm, hắn là bị người ta giết chết.” Kiểm nghiệm vết thương một lần, Tô Trầm nói.
Tiềm Long chi tranh cho phép tử vong, dù sao tranh đấu quy mô lớn tới trên vạn người, lại có hung thú tham gia trong đó, không có khả năng cam đoan an toàn.
Nhưng cho phép thì cho phép, một khắc đó nhìn thấy có người chết ở trước mặt, trong lòng hai người vẫn cảm thấy một đợt không thoải mái.
Chỉ là một hồi thi đấu khảo hạch tranh đoạt danh ngạch, không phải thí luyện sinh tử, lại càng không phải chiến trường giết chóc. Nếu là chết ở trong miệng hung thú, chỉ có thể tự trách bản thân học nghệ không tinh, nhưng chết ở trong tay cùng là nhân loại, lại tính là gì?
“Dấu vết chiến đấu từ nơi đó kéo dài mãi tới đây, kẻ kia luôn đuổi giết gã.” Vương Đấu Sơn trước nhìn phương xa một phen, lại nhìn bên hông người chết. Nơi đó vốn nên treo ngọc bài, nhưng hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có một đoạn dây thừng bị cắt đứt.