Chương 157: Sát khí
* * *
Dùng đá dựng lên một chỗ bếp nấu, Tô Trầm từ trong nguyên giới lấy ra nồi, đổ nước, bắt đầu đun nước nấu cơm.
Ánh lửa ở dưới bóng đêm là chói mắt như thế, khói bếp lượn lờ uốn lượn vào không trung.
Tô Trầm đem một con hung thú vừa săn giết cắt ra, ném vào nước. Vì thế rất nhanh, từng đợt mùi thơm cũng dần bay xa.
Ở hoàn cảnh mỗi người tranh tiên đấu thắng này, mọi người ăn phần lớn là lương khô mang theo bên người, cho dù là thí sinh điều kiện hậu đãi, cũng ít bắc bếp nấu cơm, dù sao quá mức khiến người ta chú ý.
Không qua bao lâu, liền có hai gã thí sinh theo dấu vết mà đến.
Bọn họ đến là muốn đánh ngã Tô Trầm, cướp điểm, cướp thức ăn.
Đáng tiếc bị hai cái Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm trực tiếp đánh ngã, cướp ngược điểm.
Bóp nát ngọc bài của bọn họ, đem hai người tiễn bước, lúc này thịt đã nấu chín, Tô Trầm không khách khí bắt đầu ăn.
Đang ăn, đột nhiên nghe được xa xa có tiếng trầm thấp truyền đến: “Cứu mạng...”
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thí sinh đang từ trong rừng nhỏ xa xa lao tới, toàn thân đẫm máu, nhìn ra được là bị thương không nhẹ, trên đùi là một lỗ kiếm rõ ràng.
Hắn chạy thẳng về phía Tô Trầm, vừa chạy vừa kêu: “Cứu mạng, có người muốn giết ta!”
Tô Trầm đứng dậy, đi về phía đón đối phương: “Người nào muốn giết ngươi? Ở đâu?”
“Ngay tại phía sau, trong rừng bên kia.” Thí sinh đó chỉ vào cánh rừng điên cuồng hô lên: “Hắn muốn giết ta, hắn muốn giết ta!”
Trong thanh âm tràn ngập sợ hãi và bất an.
Nói xong chân lảo đảo, ngã vật xuống đất.
Tô Trầm đã tới bên cạnh thí sinh kia, khom người đi đỡ thí sinh đó: “Đừng lo, bây giờ ngươi không có việc gì rồi.”
Thí sinh đó ngẩng đầu, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Ta đương nhiên không có việc gì, ngươi sẽ có chuyện!”
Kiếm quang chợt lóe, đâm về phía Tô Trầm.
Soạt!
Mũi kiếm đâm vào trong thân thể đối phương, ánh mắt mục tiêu lộ ra vẻ mặt không thể tin, như đang nói, tại sao có thể như vậy.
“Ngu xuẩn!” Phan Việt phát ra tiếng cười điên cuồng ha ha đắc ý, tay cầm kiếm dùng sức, xuyên qua thân thể thí sinh kia, đem đối phương đóng đinh hoàn toàn ở trên cây, ở trước khi gã ý đồ bóp nát ngọc bài, đã giành trước một bước đem ngọc bài lấy xuống.
Mất đi ngọc bài, thí sinh đó không thể trở về, chỉ có thể tuyệt vọng ngã xuống.
Máu tươi chảy đầy đất.
Phan Việt cười lớn rời đi.
Hắn thích cảm giác như vậy, thích nhìn ánh mắt tuyệt vọng của đối phương, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thỏa mãn sự cao ngạo cùng trống trải trong lòng hắn.
Tiềm Long chi tranh cái rắm chó gì, Phan Việt căn bản không để ý. Lấy gia thế của hắn, muốn vào Tiềm Long, căn bản không cần khảo hạch.
Hắn đến nơi đây không phải vì đạt được danh ngạch cái rắm chó gì, mà chỉ là vì chiến đấu tốt hơn.
Đánh bại đối thủ, giết chết đối thủ, làm bọn họ ở trong tuyệt vọng rên rỉ, giãy dụa ở trong thống khổ, đây mới là Phan Việt theo đuổi, Phan Việt yêu thích.
Đây là mục tiêu thứ mấy mình giết chết?
Phan Việt không biết, hắn cũng không để ý.
Mấy tên hạ đẳng không có huyết mạch mà thôi, không phải chỉ dùng để tìm vui cho mình sao?
Có thể chết ở dưới Ảm Diệt Kiếm của mình, vốn đã là vận khí của bọn chúng.
Đương nhiên Phan Việt sẽ rất cẩn thận tìm kiếm mục tiêu.
Tương tự có được huyết mạch quý tộc hắn không giết, các thí sinh thực lực cường đại, hắn cũng sẽ không trêu vào.
Kẻ hắn muốn đối phó, là các thí sinh bình thường lạc đàn, lại không có huyết mạch.
Những người này hoàn toàn không tự mình hiểu lấy, vọng tưởng tiến vào học phủ cao nhất của Long Tang, thậm chí còn muốn làm cái gì cạnh tranh công bằng, quả thật là cực kỳ vô sỉ.
Chỉ bằng bọn chúng cũng xứng cạnh tranh công bằng với huyết mạch quý tộc?
Nếu có thứ thật sự công bằng, vậy ngay từ đầu đã không nên có khác biệt danh ngạch địa khu gì cả!
Quan phủ vẫn là quá mức nương tay.
Đạo trị thế, nên dùng trọng điển, một mặt cầu toàn, cân bằng, sẽ chỉ cho bọn người hạ đẳng kia cơ hội chào giá trên trời.
Cho nên, những người này vẫn là chết sớm thì tốt hơn. Dùng máu tươi bọn họ đánh bóng bảo kiếm của mình, đã tôi luyện bản thân, lại bớt mấy con sâu mọt trên đời, chẳng phải là tốt nhất?
Phan Việt cảm thấy mình quả thực là quá anh minh rồi.
Nhưng theo hắn dọc đường giết chóc, có lẽ người khác cũng có phát hiện. Bây giờ đại bộ phận thí sinh đều là kết bạn hành động, rất khó tìm được thí sinh lạc đàn nữa.
Hắn trái lại không phải sợ đối phương nhiều người, người hạ đẳng, đến ba năm tên cũng không có khả năng là đối thủ của mình.
Mấu chốt nhiều người, thường thường có thể rảnh tay chạy trốn. Không thể giết chết đối phương, ý nghĩa chiến đấu của mình không lớn nữa.
Điều này làm Phan Việt cảm giác rất khó chịu, chỉ có thể vừa nguyền rủa các thí sinh chết tiệt kia, vừa tìm kiếm mục tiêu.
Khói bếp dâng lên ở xa xa hấp dẫn Phan Việt chú ý.
Thế mà còn có người dám ở lúc này nhóm lửa nấu cơm?
Là tự tin hay là ngu ngốc lớn mật?
Phan Việt có chút tò mò.
Hắn hướng phía khói bếp dâng lên đi đến, dọc đường cẩn thận tiếp cận, giống sói đói sợ quấy nhiễu con thỏ.
Khi bóng người trẻ tuổi kia trong đống loạn thạch xuất hiện ở trong mắt Phan Việt, Phan Việt cười.
Một người hạ đẳng không có huyết mạch!
Quá tuyệt vời, đây quả thực là mục tiêu trời ban.
Nhưng thằng cha này tìm vị trí không tệ, hắn ở đống đá trên cánh đồng bát ngát nhóm lửa, bốn bề trống trải, bất luận kẻ nào một khi tới đều có thể nhìn thấy, không cần lo lắng bị đánh bất ngờ, một khi gặp phải đối thủ không thể địch lại, có thể lập tức bóp nát ngọc bài chạy trốn. Nhắm chừng là vì nguyên nhân này, hắn mới dám to gan nhóm lửa như vậy nhỉ.
Nhưng chỉ bằng vào điểm ấy, thì có thể an toàn rồi sao?
Phan Việt cười lạnh.
Thuận tay rút kiếm, Phan Việt đầu tiên là nhắm ngay ngực mình.
Nhưng nghĩ một chút, vẫn đem kiếm nhắm ngay đùi, sau đó nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Muốn làm việc lớn, phải đủ ác. Ác với kẻ địch, đối với bản thân cũng phải ác! Tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, ta sẽ dùng một hồi diễn xuất hoàn mỹ mang tử vong tới cho ngươi!”
Nghĩ đến đây, Phan Việt nhịn không được toàn thân run lên.
Đó là kích động, hưng phấn cùng giết chóc sắp đến mang tới cho hắn kích thích mãnh liệt.
Phốc!
Mũi kiếm đâm xuống.
Dưới Ảm Diệt Kiếm, nguyên năng bùng nổ, đem đùi phải hắn nổ ra một lỗ máu thật to.
Thống khổ khiến mặt Phan Việt vặn vẹo, lại khiến tâm tình của hắn càng thêm hưng phấn.
Hắn hít sâu vào, phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc: “Rống! Tiểu sơn dương của ta, ta đến đây!”
Ngay sau đó, hắn thét chói tai “cứu mạng” rồi chạy ra khỏi rừng rậm.
Hắn khập khiễng chạy về phía thí sinh “gà mờ” kia.
Trong miệng không ngừng la lên, trên mặt làm ra biểu cảm hoảng sợ, hắn bị thương là chân thật, thống khổ cũng là chân thật, chỉ có lòng hắn đang bật cười, đang cười điên cuồng!
Bởi vì con gà mờ kia quả nhiên đến đây.
Hắn cố nén ý cười trong lòng, ở trước khi đối phương đến nằm ngã xuống đất, đồng thời lấy ra con dao găm đã sớm chuẩn bị sẵn kia.