Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 158: Độc Ngô (1)

Chương 158: Độc Ngô (1)



* * *

Gà mờ quả nhiên tới đỡ gã.
Hắn nói:
“Đừng lo lắng, bây giờ ngươi không sao rồi.”
Phan Việt hưng phấn trả lời: “Ta đương nhiên không có việc gì, sẽ có chuyện là ngươi!”
Cùng lúc nói chuyện, hắn đâm ra con dao găm.
Một khắc đó, Phan Việt giống như đã cảm nhận được trở ngại rất nhỏ khi đao sắc đâm vào thịt, còn có vô thượng khoái cảm bởi vậy mà đến.
Nhưng khoái cảm này chưa tới, đã như bị người ta bóp cổ, thế mà không cách nào phát tiết, phun trào nữa...
Phan Việt ngạc nhiên phát hiện, một cú đâm này của mình, thế mà đâm vào không khí.
Không!
Phan Việt ngạc nhiên trừng mắt.
Hắn nhìn thấy, một cái tay rõ ràng đặt ở trên cổ tay hắn, đem cổ tay hắn đẩy hướng bên cạnh.
Chỉ là đẩy nhẹ như vậy, khiến một cú đâm này của hắn mất đi phương hướng, thế mà từ bên cạnh đối phương trượt qua.
Sao có thể?
Phan Việt sợ hãi!
Sau đó là một thanh âm vang lên: “Quả nhiên là ngươi!”
Cái gì?
Phan Việt biết không ổn, gã muốn lui.
Nhưng lúc này gã gục ở trên mặt đất, tay phải đâm về phía trước, thân thể nghiêng về phía trước, cả người như một cây cung lớn, chính là tư thế bất lợi nhất cho phát lực, còn chưa kịp ứng biến, đối phương đã đấm mạnh tới một phát, đánh trúng trên mặt hắn.
“Không!” Phan Việt hú lên quái dị, tay trái vỗ mặt đất nhảy lên, cả người như một con cá linh hoạt nhảy lên.
Gã là nguyên sĩ kiểu linh hoạt, không sở trường cứng rắn chiến đấu cận thân, cho nên vội vã muốn thoát khỏi đối phương.
Chỉ tiếc đối phương sớm có chuẩn bị, gã vừa lên giữa không trung, một cú đấm mạnh đã đánh rất ác vào bụng gã, trực tiếp đem gã đánh trở lại mặt đất.
Tiếp theo tay đối phương đã bắt lấy đầu Phan Việt, hung hăng ném xuống đất, trên mặt đất cứng rắn bị đập ra một cái hố lõm.
“Khốn kiếp!” Phan Việt chịu đựng thống khổ, hai chân quay về kẹp cổ Tô Trầm.
Chỉ là đùi phải gã bị chính mình đâm bị thương, hành động bất tiện, lần này tốc độ kẹp chậm một tia.
Tô Trầm ung dung.
Hắn rút đao.
Đoạn đao.
Thuận thế đâm vào một chân khác của gã.
“Ngao!” Phan Việt phát ra tiếng kêu thê thảm đến cực điểm.
Một đao này so với gã đao lúc trước hắn tự đâm bản thân càng ác hơn, vật cùn không đủ lực cắt, nhưng một khi phá thể, mang đến thương tổn càng lớn hơn nữa.
Gã muốn phóng thích vòng bảo hộ, nhưng đối phương nện xuống từng cú đấm, mỗi một cú đấm đều vừa lúc nện ở trên tiết điểm hành khí của gã, vòng bảo hộ nguyên năng thậm chí không kịp hình thành, đã bị hắn mạnh mẽ đánh tan.
“Không, tha cho ta!” Phan Việt rốt cuộc sợ hãi.
Gã rốt cuộc sợ hãi, liều mạng tru lên.
Tô Trầm lãnh khốc nói: “Các thí sinh bị ngươi giết chết, cũng từng nói như vậy nhỉ? Nhưng ngươi từng tha cho ai?”
“Ta... Ta biết sai rồi, tha cho ta, tha cho ta...” Phan Việt thê lương kêu to.
Tô Trầm lại căn bản không để ý tới, chỉ đánh xuống từng cú đấm một.
Phan Việt muốn bóp nát ngọc bài mà chạy, nhưng Tô Trầm chỉ chộp một cái đã đem ngọc bài cướp đi.
Như gã từng làm như vậy đối với thí sinh khác.
Phan Việt rốt cuộc khủng hoảng: “Ta là thiếu gia ảm thú Phan gia, ngươi giết ta, Phan gia ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Tô Trầm vẫn không để ý tới, tiếp tục một cú đấm tiếp một cú đấm nện xuống.
Hắn muốn đánh chết tươi tên cặn bã này.
“Cứu ta!” Phan Việt liều mạng hô to.
Vốn chỉ là xuất phát từ bản năng la lên, lại ở lúc này bất ngờ được đáp lại.
“Ảm thú Phan gia? Nhớ kỹ, kẻ cứu ngươi Độc Ngô Khổng Thân.”
Một làn thủy triều gió đen đã hướng Tô Trầm ập tới.
Cùng lúc giọng nói vang lên, Tô Trầm liền phóng về phía trước, tốc độ ở nháy mắt tăng lên tới cực hạn, lúc này mới quay lại, thân hình không thay đổi phương hướng tiếp tục bay ngược, đồng thời đã hướng về trước người liên tục đánh ra mười tám chưởng.
Chưởng phong kinh lôi, vỗ ở chỗ trống, nổ ra một mảng tiếng sét.
Một mảng thủy triều đen kia ở dưới chưởng phong của Tô Trầm cũng bật lên, không cách nào tới gần Tô Trầm thêm chút nữa.
Đây là chỗ tốt của nguyên kỹ hiện đại, Lôi Âm Đao tuy không đủ mạnh, nhưng công thủ thích hợp, chỗ chưởng phong dâng trào nhấc lên từng đợt lôi âm, thế mà đem cả mảng thủy triều đen chắn hết ở bên ngoài.
Mượn cơ hội này Tô Trầm trước tiên lên cho mình pháp tráo, lúc này mới nhìn về phía người đánh lén.
Đó là một thiếu niên toàn thân xanh lục, trên mặt có khí đen mù mịt, ánh mắt nhìn Tô Trầm còn mang theo vài phần kinh ngạc: “Thế mà có thể tránh thoát Ngũ Độc Sát của ta, cũng có mấy chiêu đấy.”
Phan Việt đã thừa cơ xoay người dậy, vừa rồi còn đau khổ cầu xin tha thứ, thời khắc này lại đã sát khí đầy mặt: “Dám đối với ta như vậy, quả thực không thể tha thứ, chết cho ta!”
Kiếm trong tay đã đâm về phía Tô Trầm.
Thiếu niên xanh lục kia thấy tình hình này bĩu môi: “Ngu xuẩn.”
Một kiếm này của Phan Việt tuy hung mãnh, nhưng hai chân gã bị thương, hành động bất tiện, không có ngoan (hung hăng, ác) ý sát ý, lại không có kỹ xảo uy lực. Tô Trầm chỉ nhẹ nhàng nghiêng đi, liền tránh được một kiếm này, thuận thế nâng gối, đánh vào bụng Phan Việt, ngay cả tay cũng chưa dùng, đã đem gã đánh ngã xuống đất, bản thân lại không thèm nhìn Phan Việt lấy một cái, chỉ là nhìn chằm chằm thiếu niên xanh lục kia.
“Khốn kiếp!” Phan Việt cắn răng muốn lên, đối mặt là Tô Trầm lại một cú đá bay, lần này lại là đánh thẳng đầu gã nện xuống.
Lần này nếu đá trúng, Phan Việt không chết cũng bị thương nặng.
Đúng lúc này, thiếu niên xanh lét kia đột nhiên rung tay đánh ra một đạo hắc quang: “Ta chưa cho phép ngươi giết hắn, ngươi cũng giết được?”
Tô Trầm lắc đầu tránh thoát, thiếu niên xanh lét kia đã phi thân tiến lên, một cước đem Phan Việt đá bay: “Còn không mau rời khỏi nơi này? Ở đây vướng chân vướng tay làm gì?”
Nói xong hai tay vung ra, huyễn hóa ra ngàn đạo chưởng phong, bổ về phía Tô Trầm, mỗi một đạo chưởng phong đều mang theo khí tanh hôi, lại là chứa kịch độc.
Hắn tên là Độc Ngô Khổng Thân, không phải nói huyết thống hắn là Độc Ngô (rết độc), mà là hắn trừ am hiểu dùng độc, còn tinh thông một loại chưởng pháp và một loại thân pháp, thi triển ra như ngàn tay ngàn chân, lại phối với kịch độc chi chưởng kia, cho nên có tên Độc Ngô.
Tô Trầm đối mặt độc chưởng đầy trời này, cũng không thể không tránh lui.
Bên kia Phan Việt bị một cước đá ra khỏi chiến đoàn, ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua Tô Trầm, lại nhìn lướt qua Khổng Thân, biết mình không chen vào được cuộc chiến đấu này, chỉ có thể hừ một tiếng quay đầu bỏ chạy.
Thấy hắn chạy đi, Tô Trầm cũng không tức, ngược lại cười nói: “Ngươi tin tưởng hắn sẽ nhớ kỹ ân tình cứu mạng của ngươi? Ngươi vừa rồi đá hắn một cước, xem ánh mắt đó hắn nhìn ngươi, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng ghét cả vào rồi. Trên đời này luôn có một chút người, là không hiểu cảm ơn.”
Khổng Thân cười quái dị khặc khặc: “Ngươi cho rằng ta không biết đó là mặt hàng sao gì? Nhưng ta không cần hắn cảm ơn, chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lệnh là được rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất