Chương 162: Mê Điệp (Thượng)
* * *
Từ nơi nào đi ra tên điên này, thế mà chết sống không muốn buông tha mình, đuổi giết mình một đêm. Mấu chốt nhiều thí sinh như vậy, thế mà không một ai có thể đánh bại hắn.
Phan Việt đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhất định phải tìm cao thủ, nhất định phải tìm cao thủ mới có thể cứu mình.
Vừa lúc lúc này trước mặt có hai thí sinh đi tới.
Phan Việt rống to: “Nói cho ta biết, các ngươi nơi này mạnh nhất là ai?”
Vấn đề đột ngột tới khiến hai người sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Thủy Điểu Cơ Hàn Yến đi, cô ta coi như mạnh nhất, còn có chính là Huyết Yêu Chung Đỉnh, Mê Điệp Kim Linh Nhi, Thụ Cung Trương Thánh An cũng không yếu.”
Ngay sau đó, Phan Việt đã ngửa đầu la lên: “Thủy Điểu Cơ Hàn Yến, Huyết Yêu Chung Đỉnh, Mê Điệp Kim Linh Nhi, Thụ Cung Trương Thánh An, các ngươi ở đâu? Có người muốn khiêu chiến các ngươi!”
Tiếng gầm cuồn cuộn, truyền khắp tám phương.
Hai thí sinh kia vốn muốn thu gặt đối thủ, bị gã hô như vậy, sợ tới mức lông tóc toàn thân dựng ngược, không dám động thủ với gã nữa, quay đầu muốn chạy.
Đùa cái gì vậy, dám khiêu chiến bốn đại cường giả của khu thứ nhất, đây là tồn tại cỡ nào, mình là tuyệt đối không thể trêu vào.
Đúng lúc này, một thanh âm từ từ bay tới:
“U, đây là người nào trâu như vậy, một hơi khiêu chiến bốn người à? Để cho bổn cô nương gặp trước một chút.”
Làn gió thơm bay tới.
Xuất hiện là một cô nương tuổi không lớn y phục rực rỡ, mặt tròn nhỏ như khay bạc, vóc dáng không cao, lại có một đôi mắt to cực kỳ long lanh, trong tay còn cầm một cái roi ngựa nhỏ kỳ lạ.
Ở bên cạnh nàng còn một người đi theo, ra ngoài dự liệu, thế mà mặc một thân giáp bạc sáng, tay cầm thương thép ròng, thoạt nhìn giống như võ tướng sa trường, mấu chốt là giám khảo còn để hắn mang vào. Chỉ là vẻ mặt lại có chút ngơ ngác, giống như si ngốc.
Đi chậm vài bước, cô nương mặt tròn kia thế mà lại quay người quật một roi ở trên thân thiếu niên giáp bạc: “Còn không mau đi, thứ phế vật chậm chạp.”
Thiếu niên giáp bạc kia liền đi nhanh vài bước, cũng không giải thích.
Hai thí sinh tránh ra đó nhìn thấy cô gái mặt tròn này, cùng nhau sợ tới mức sắc mặt đại biến, như thấy quỷ.
“Là Mê Điệp Kim Linh Nhi, đi mau!”
Hai người nhanh chân muốn chạy.
Kim Linh Nhi quay đầu nhìn về phía hai người kia: “Ta cho các ngươi đi chưa?”
Hai người đó nghe tiếng thế mà đồng thời dừng lại.
“Trở về!” Kim Linh Nhi đã nói.
Hai người thế mà lại ngoan ngoãn quay đầu trở về, vẻ mặt run rẩy nhìn Kim Linh Nhi, như gặp phải ác ma nào đó.
Phan Việt thấy, rón ra rón rén muốn từ bên kia rời khỏi.
Kim Linh Nhi cũng không quay đầu, chỉ hừ một tiếng, thiếu niên giáp bạc kia đã phi thân ra, đâm một thương về phía Phan Việt.
Phan Việt kinh hãi, vội chạy về hướng Kim Linh Nhi, trong miệng hô to: “Tùng Lâm Phan gia, Phan Việt ra mắt Mê Điệp tiên tử!”
“Ngươi chính là người nọ muốn khiêu chiến bốn đại cao thủ của khu thứ nhất ta?” Kim Linh Nhi tò mò nhìn Phan Việt.
“Không, không phải ta, là hắn!” Phan Việt chỉ phía sau, một bóng người đã xuất hiện, chính là Tô Trầm.
“Hắn?” Kim Linh Nhi nhìn về phía Tô Trầm, mắt to vụt sáng không biết đang nghĩ cái gì.
Tô Trầm cũng thấy được Kim Linh Nhi, càng thấy được Phan Việt phủ phục ở dưới chân nàng, đương nhiên càng đoán được gã sẽ nói cái gì.
Nhưng hắn không giải thích nhiều, bởi vì hắn biết, cho dù giải thích cũng vô dụng, những người này, ai cũng cảm thấy có thể ăn chắc mình. Ngươi giải thích, hắn liền cho rằng ngươi sợ, ngược lại càng tăng sức hơn nữa.
Cho nên hắn chỉ đi tới, đứng lại cách Kim Linh Nhi không xa, sau đó chỉ chỉ Phan Việt nói: “Người này, là của ta.”
“Ta nghe nói, ngươi tính một mình khiêu chiến Cơ Hàn Yến, ta, Chung Đỉnh còn có Trương Thánh An?” Cô gái khoanh tay.
“Với ngươi mà nói, thực cùng giả có ý nghĩa sao?” Tô Trầm hỏi.
Câu trả lời này khiến cô gái khẽ nhíu mày: “Ta biết ngay thằng cha này đang nói dối, không có ai ngu như vậy, sẽ đi khiêu khích Cơ Hàn Yến nữ nhân điên kia, nhưng cũng xác thực không có ý nghĩa. Ngươi đã dám đối mặt ta, vậy khẳng định cũng là có vài phần tự tin, vậy dù sao cũng phải so đấu một phen.”
Nàng nói xong, quay đầu nhìn về phía hai thí sinh kia: “Hai người các ngươi còn không mau đi dạy dỗ hắn cho ta!”
Lại là ra roi người khác tác chiến cho nàng.
Nhưng hai thí sinh kia thật sự nghe, cùng nhau hò hét xông lên.
Sớm ở trước khi nói chuyện đã làm sẵn chuẩn bị chiến đấu, Tô Trầm giơ tay, hai con Bạo Liệt Hỏa Điểu đã đồng thời bay ra, lao về phía hai người. Hắn đối với Bạo Liệt Hỏa Điểu càng ngày càng quen, chỉ cần có thời gian, đã có thể đồng thời ngưng tụ hai con.
Hai thí sinh kia cũng không phải kẻ yếu, nhưng ở một khắc gặp được Bạo Liệt Hỏa Điểu, vẫn bị nổ bay lên ngay tại chỗ.
Một màn này rơi vào trong mắt Kim Linh Nhi, khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi trầm xuống: “Quả nhiên là nhân vật hung ác.”
Thế mà lại lui mấy bước, đồng thời thiếu niên giáp bạc kia đã che ở trước nàng, vung ra thương thép ròng trong tay, chỉ hướng Tô Trầm.
Tô Trầm nhìn thiếu niên đó, lại nhìn nhìn Kim Linh Nhi: “Ngươi chỉ để người khác tác chiến cho ngươi sao?”
Không ngờ Kim Linh Nhi cười, trả lời: “Nói đúng!”
Vỗ một chưởng ở trên đầu Phan Việt, toàn thân Phan Việt run một cái, cả người cũng bắt đầu run lên, hai mắt không ngừng chớp, giống như bị lôi điện bổ.
Một lát sau, Kim Linh Nhi thu tay lại, Phan Việt đã đứng dậy, chỉ là ánh mắt đã dại ra, cả người thoạt nhìn si ngốc, không có gì khác với thiếu niên giáp bạc kia.
Kim Linh Nhi chỉ Tô Trầm: “Lên cho ta!”
Phan Việt quay đầu nhìn về phía Tô Trầm, miệng nhe ra, phát ra tiếng gầm rú như dã thú, thế mà lao thẳng về phía Tô Trầm.
“Mê Điệp Kim Linh Nhi...” Tô Trầm nhẹ nhàng bật tiếng.
Hắn rốt cuộc hiểu ý nghĩa sau lưng cái tên này.
Thì ra đối phương thế mà có được năng lực có thể khống chế người khác.
Là ảo thuật?
Chỉ có đặt lầm tên, không có đặt lầm ngoại hiệu. Phương pháp khống chế người khác có lẽ có nhiều, nhưng Kim Linh Nhi sử dụng lại nhất định là ảo thuật.
Chỉ là làm huyết mạch quý tộc, ảo thuật của nàng so với Lê còn cao minh hơn nhiều, thế mà có thể trực tiếp khống chế người khác để mình sử dụng.
Nếu Lê có chiêu này, mình lúc trước sớm đã chết rồi.
Thời khắc này Phan Việt điên cuồng hét lên lao tới.
Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của gã, Tô Trầm thở dài.
Phan Việt một đường đào vong, không ngừng dụ địch cho hắn, cuối cùng cũng tìm được phiền toái cho mình. Gã có lẽ vĩnh viễn cũng không ngờ được, bản thân sẽ có một khắc quay người xông lên.
Tiện tay vỗ không khí, phát lôi minh kình, ở không trung tuôn ra một dòng xoáy mãnh liệt cuốn về phía Phan Việt.
Ngay tại cùng lúc hắn ra tay, thiếu niên giáp bạc kia cũng phát lực lao về phía trước, thân cây thương thép ròng vung ra, đại thương như rồng bay tới, toàn bộ không khí cũng bị một thương này quấy động gió mây, hình thành xoáy gió thật lớn ép xuống, cũng là một nguyên kỹ hùng mạnh. Chỉ nhìn uy lực, quá nửa cũng là huyết mạch nguyên kỹ.