Chương 163: Mê Điệp (Trung) (1)
* * *
Tô Trầm lui nhanh, khởi động Yên Xà Bộ, đồng thời không ngừng chém ra lôi minh đao kình, trong đao thương va chạm, phát ra tiếng thanh thúy. Nương thế lui về phía sau liên tục giảm bớt lực, dù là như thế, cũng là liên tục lui mấy chục trượng mới chính thức hoàn toàn dời đi hết lực lượng một thương đó.
Đồng thời Phan Việt cũng vung kiếm mà lên, hắn vốn là huyết mạch quý tộc, thực lực không tệ, chỉ là lúc trước bị giết tới mức sợ, không còn khí thế. Bây giờ sau khi bị Kim Linh Nhi khống chế, sự sợ sệt diệt hết, ngược lại có thể thật sự phát huy ra thực lực của mình, Tước Linh Nhận không ngừng đâm, ở trong không khí phát ra tiếng nổ vang đứt quãng, kiếm pháp nhìn như nhẹ nhàng lại thầm giấu sát khí hung ác, một khi trúng kiếm, sẽ lập tức tê liệt chiến lực.
Hai người vừa liên thủ tiến công, ép Tô Trầm cũng phải nghiêm túc hẳn lên.
Cùng lúc thân hình như khói bay, không ngừng vung chém ra đao kình hung ác, chỉ nghe từng tiếng sấm nổ vang lên, luồng khí cương mãnh ở không trung quấy động gió mây, không ngừng nổ tung.
Lôi Âm Đao của Tô Trầm rốt cuộc đạt tới mức tiểu thành, mỗi một lần ra tay, đều có lôi minh bạo kình thúc giục, giống như tia sét trên không trung, tuy uy lực còn không phải dữ dội lắm, lại thắng ở mau lẹ, chỉ trong phút chốc đã có mấy chục cái âm lôi chôn ở trong đó. Phan Việt và thiếu niên giáp bạc lao thẳng tới, kích phát vô số âm lôi, chỉ nghe tiếng nổ vang ầm ầm liên tục, thiếu niên giáp bạc kia còn tốt, Phan Việt lại bị nổ khiến mình đầy thương tích.
Kim Linh Nhi xem mà trong mắt liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị: “Kỳ quái, sao bộ pháp hắn dùng giống Yên Xà Bộ của Đằng Xà Cố gia, pháp âm lôi này thủ lại giống tuyệt kỹ của Lôi Linh Bạch gia, tiểu tử này là ai? Thế mà nắm giữ tuyệt học của hai gia tộc?”
Cô gái này kiến thức vậy mà rất uyên bác, ngay cả Yên Xà Bộ của Cố gia cũng nhận ra.
Thời khắc này Tô Trầm lấy một chọi hai, lại hoàn toàn không sợ, hắn nhìn qua là đang bị hai người đè đánh, nhưng kết cấu không loạn chút nào, ở trong quá trình không ngừng lui về phía sau không ngừng chế tạo ra âm lôi phục kích, lại thường thường kẹp lấy Bạo Liệt Hỏa Điểu cho phản kích. Trái lại thiếu niên giáp bạc kia tuy thực lực cường hãn, thần trí lại bị người ta khống chế, dẫn tới cách chiến đấu khô khan, ứng biến không đủ. Phan Việt càng là hai chân có vết thương, tuy khôi phục dũng khí chiến đấu, lại mất đi trí tuệ chiến đấu, chiến lực chỉ mạnh hơn thí sinh bình thường một chút.
Dẫn tới kết quả chính là hai người liên thủ, tuy chiếm ưu thế trường hợp, thực ra luôn chịu thiệt, nhắm chừng đánh tiếp, sẽ bị Tô Trầm mài chết tươi.
Kim Linh Nhi nhìn mà đôi mắt phát sáng: “Quả nhiên có mấy chiêu, đồng thời đối mặt hai tên huyết mạch quý tộc, thế mà còn có thể đánh có thanh có sắc, thận trọng, không chỉ có nguyên kỹ cường đại, còn có trí tuệ chiến đấu xuất sắc. Nhưng đáng tiếc...”
Nàng cười lên ha ha: “Đáng tiếc ngươi đối mặt không phải hai tên huyết mạch quý tộc, mà là ba người đó!”
Nói xong nàng nhìn về phía Tô Trầm, trong mắt dần hiện ra sắc thái thần dị.
Không ngừng vận chuyển bộ pháp, nhìn như mạo hiểm, thực ra tất cả đều ở trong sự nắm giữ.
Tô Trầm chiến đấu cuốn lấy hai người, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, vậy mà không hiểu sao choáng váng một phen.
Lúc này hắn vừa đỡ thương thép ròng của thiếu niên giáp bạc, đang muốn né tránh Ảm Diệt Kiếm, một lần choáng váng này dẫn tới tốc độ của hắn hơi chậm đi, Ảm Diệt Kiếm đã đâm tới. Dưới tình thế cấp bách, Tô Trầm cứng rắn chống lại cảm giác choáng váng kia đem thân thể uốn éo, lưỡi kiếm từ bên hông hắn lướt qua, mang theo một mảng hoa máu.
Tuy chỉ là vết thương nhẹ, lại thấy vết thương đó chợt nổ tung, hình thành một vết thương dữ tợn, vết thương bị cắt vốn bé nhỏ không đáng kể, chịu một đòn Ảm Diệt Kiếm, lập tức biến thành vết thương nhẹ.
Tô Trầm lui tiếp, nhìn về phía Kim Linh Nhi, chỉ thấy nàng đối diện mình cười duyên không thôi, trong đôi mắt ẩn chứa tia sáng kỳ dị, Tô Trầm chỉ nhìn nhau với cô ta, liền cảm thấy sự choáng váng càng mãnh liệt hơn.
Trong lòng biết không ổn, vội vàng cúi đầu không nhìn nàng nữa, dù là như thế, nụ cười nhiếp hồn người kia vẫn như cũ không ngừng hiện lên ở đáy lòng hắn, cũng có tiếng cười loáng thoáng không ngừng bồi hồi bên tai, ảnh hưởng tâm tình cùng phán đoán của hắn.
Ảo thuật!
Khác với Lê, ảo thuật của Kim Linh Nhi càng nhập lòng người hơn, chuyên xuống tay đối với thần trí.
Thời khắc này thấy Tô Trầm bị thương, Kim Linh Nhi cười nói: “Thế mà nhanh vậy đã khôi phục lại, thật đáng tiếc... Vậy tiếp tục thử cái này chút đi.”
Nàng nói xong khẽ quay người, thân thể đã nhẹ nhàng lên không trung, y phục rực rỡ chuyển động dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh sáng màu sắc mê ly, nhìn lướt qua thật sự giống con bướm sặc sỡ.
Tiếp theo Kim Linh Nhi vung tay lên, một làn gió mang theo mùi thơm lạ lùng chợt hiện ra, cuốn về phía Tô Trầm.
Nếu là người quen thuộc nàng ở đây, nhất định sẽ kinh hô ra tiếng, Kim Linh Nhi thế mà đem Ngọc Lộ Hương của mình cũng dùng đến rồi.
Hai chữ Mê Điệp, như Độc Ngô, thật ra cũng đại biểu cho hai loại hàm nghĩa. Trước mê, đại biểu uy lực ảo thuật, khống chế thần trí người ta. Sau chữ Điệp, thì đại biểu cho Ngọc Lộ Hương.
Kim Linh Nhi nhìn như tùy ý, thật ra đã đem lá bài tẩy của bản thân cũng lấy ra rồi.
Ngọc Lộ Hương thổi, hướng thẳng tới Tô Trầm.
Tô Trầm không biết mùi thơm này có tác dụng gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết không dễ đối phó.
Hai tay liên tục vỗ, lôi âm chấn động nổ tung, đem làn gió thơm cũng chấn động ra bên ngoài.
Không ngờ làn gió thơm này lại không phải nhằm vào hắn, tốn công hắn ra tay một lượt, lại thấy thiếu niên giáp bạc cùng Phan Việt đồng thời hít một ngụm, toàn thân lập tức tinh thần toả sáng.
Thiếu niên giáp bạc kia hướng Tô Trầm đâm tới một nhát thương, thương đi như rồng vẫy đuôi, mang thanh thế kinh người.
Tô Trầm đưa ngang đao cản, chỉ cảm thấy một thương này lực lượng lớn vô cùng, mình thế mà không thể chống đỡ được, gạt ra lưỡi đao, chọc một thương ở trên thân Tô Trầm, chỉ một đòn đã đem vòng bảo hộ của Tô Trầm phá tan. Đồng thời Ảm Diệt Kiếm của Phan Việt lại tới, tốc độ thế mà so với trước đó còn nhanh hơn gấp đôi, Tô Trầm tránh không nổi nữa, chỉ có thể đem Tinh Thần Chi Nhãn đã sớm ngưng tụ sẵn phóng ra.
Thứ đó vốn là hắn chuẩn bị lao tới đánh lén Kim Linh Nhi, vừa rồi hắn nhìn như chuyên tâm chiến đấu bám trụ, thật ra vẫn luôn tìm cơ hội đối phó Kim Linh Nhi, lại ở lúc này bị một kiếm của Phan Việt ép tới mức phải dùng sớm.
Phan Việt khựng lại, Tô Trầm thân như khói nhẹ tung bay, lúc này mới vừa vặn tránh thoát hai người cường công, trong lòng cũng chấn động không thôi.
Thì ra làn gió thơm này không phải khí độc, mà là thứ có thể tăng lên chiến lực của người ta.
Sớm biết như vậy mình sẽ không từ chối, mà là hung hăng hít một ngụm.
Không, không đúng, sự tình khẳng định không đơn giản như vậy.