Chương 189: Lời thề là thần thánh
* * *
Ra ngoài dự liệu, lão đầu kia nghe xong giận dữ nói: “Đánh rắm, đánh rắm! Tiền nhân chưa làm được, hậu nhân không thể làm được sao? Đây là lý do hoang đường gì? Nhân tộc từng ngay cả Dẫn Khí cảnh cũng không thể tự mình đột phá, nhưng cuối cùng không phải vẫn đã làm được? Không chỉ có thế, thậm chí có thể vô huyết đột phá đến Phí Huyết cảnh, đây chẳng phải là giấc mộng của Nhân tộc ngàn vạn năm qua thực hiện? Một người không làm được, thì ngàn vạn người đi làm, một năm không làm được, thì ngàn vạn năm đi làm, từng thế hệ tích lũy, luôn có lúc có thể làm được, dựa vào cái gì phải tùy tiện khẳng định vĩnh viễn không thể? Muốn ta nói, một ngày nào đó, Nhân tộc ta sẽ thoát khỏi huyết mạch hạn chế, thành tựu con đường tu luyện của mình, siêu thoát thú tộc, hùng bá vạn thế!”
Lão vừa nói còn vừa hoa chân múa tay vui sướng, cảm xúc kích động, nói tới mức nước bọt tung tóe, Tô Trầm nghe xong cũng hoàn toàn choáng váng.
Hắn ngơ ngác nhìn lão đầu: “Nhưng mà... Nhưng mà... Ta vừa rồi... Ngươi...”
“Ta vừa rồi nói ngươi nói nhảm đánh rắm, là vì động cơ lý tưởng này của ngươi không đúng!” Lão đầu gõ lên đầu Tô Trầm hô to: “Bao nhiêu anh hùng, vì Nhân tộc quật khởi mà đi lên con đường không lối về này, có thể cả đời cũng bởi vậy phí thời gian, lại không oán không hối hận! Vì sao? Chỉ vì một giấc mơ kia ở trong lòng, vì tương lai vô hạn của Nhân tộc ta. Mà ngươi thì sao? Ngươi vì sao phát ra thề nguyện vừa rồi? Là con mẹ nó vì nữ nhân!”
Tô Trầm nghẹn họng.
Lão nhân lời nói vẻ mặt đầu dữ tợn nói: “Làm việc lớn, thì cần có lòng dạ của kẻ làm việc lớn. Không có lòng dạ ôm ấp nhật nguyệt, ngực mang thiên hạ, ngươi cũng xứng nói về Nhân tộc quật khởi? Vì một nữ nhân, đánh vỡ chế độ huyết mạch? Cái này con mẹ nó là câu chuyện cười buồn cười nhất ta từng nghe! Ngươi sao không nói vì một nữ nhân mà lật đổ bảy quốc gia, thành tựu cơ nghiệp vạn thế nhà ngươi? Vậy ít nhất còn đáng tin hơn so với đánh vỡ hạn chế huyết mạch một chút! Hôm nay ngươi có thể thề vì một nữ nhân, ngày khác ngươi có thể phá lời thề vì một nữ nhân...”
Tô Trầm nghe xong xấu hổ không thôi.
Thì ra lão đầu không phải vì chí hướng của hắn mà mắng hắn, mà là giáo huấn vì động cơ hắn lập ra chí hướng này.
Lão đầu dài dòng giáo huấn hắn một lúc lâu, cuối cùng tổng kết một câu: “Việc lớn bằng dái gà, lập chí lớn bằng trời, ngươi không nói nhảm ai nói nhảm, ngươi không đánh rắm ai đánh rắm? Nhân tộc quật khởi từ ngữ này, không phải ngươi loại gà mờ này có thể tùy tiện chà đạp, đó là điều làm người ta dùng cả đời đi thực hiện cùng theo đuổi.”
Nói xong chắp tay sau lưng rời khỏi.
Nhìn lão đầu cứ như vậy rời đi, Tô Trầm nhất thời cũng có chút ngây người.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, hô lớn: “Lão nhân gia, xin hỏi cao tính đại danh? Trưởng giả chỉ giáo, Tô Trầm suốt đời không quên.”
Thanh âm già nua từ từ truyền đến: “Một tên ngu xuẩn vì giấc mơ, phí thời gian nửa đời mà thôi, không đề cập tới cũng được!”
“Một người vì giấc mơ, phí thời gian nửa đời?” Tô Trầm thấp giọng trầm ngâm: “Chẳng lẽ... Là lại một Mai Nhân Bố Lỗ Khắc?”
Hắn rốt cuộc hiểu lão giả vì sao phải mắng hắn.
Đối với lão nhân như vậy mà nói, vì một nữ nhân mà lập lời thề như vậy, có lẽ chính là sự khinh nhờn lớn nhất đối với giấc mộng của lão đi.
————————————————
Đi ra khỏi rừng cây, Tô Trầm lại về tới học viện xôn xao náo nhiệt kia.
Ở sau khi bị lão nhân răn dạy một trận, Tô Trầm rốt cuộc từ trong cơn váng đầu hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bình ổn một chút kích động cuối cùng trong lòng, Tô Trầm đi về phía Lãm Nguyệt lâu.
Cơ Hàn Yến ở ngay nơi đó.
Đến Lãm Nguyệt lâu, Tô Trầm vừa lúc nhìn thấy Cơ Hàn Yến từ trong lầu đi ra, phía sau còn một nam tử áo trắng đi theo, đang vẻ mặt ân cần nói gì đó.
Nhưng sự ân cần của hắn hiển nhiên đều cho chó ăn, Cơ Hàn Yến hoàn toàn không có ý tứ để ý tới hắn, chỉ ra sức đi về phía trước.
Nhìn thấy Tô Trầm tới đây, mắt Cơ Hàn Yến sáng ngời, trên khuôn mặt như băng sương lộ ra nụ cười vui sướng.
Nàng cười là vì nàng biết, Tô Trầm lúc này tìm đến nàng, chỉ có thể có một nguyên nhân, chính là nguyên kỹ mới đã thành công.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt nam tử kia ở bên cạnh, lại không thể tưởng tượng như mặt trời mọc từ hướng tây, như núi sông đảo ngược.
“Hàn Yến, muội cười rồi? Muội là tán đồng lời ta nói sao? Nếu sớm biết muội muốn như thế, ta...”
“Dong dài.” Cơ Hàn Yến tùy tay cho một chưởng, đem nam tử kia vỗ bay, đi thẳng tới bên người Tô Trầm, nói: “Được rồi?”
Tô Trầm gật đầu.
“Đi trong phòng ta.” Cơ Hàn Yến lập tức nói.
Nàng muốn Tô Trầm đi phòng nàng là vì nơi đó có phòng luyện công, thích hợp diễn luyện nguyên kỹ mới.
Vừa vặn nam tử áo trắng kia từ trên mặt đất bò dậy, nghe được lời này, suýt nữa lại ngã cắm xuống.
Hắn không dám tin nhìn Cơ Hàn Yến kéo Tô Trầm đi vào trong ngôi lầu, rốt cuộc biết vừa rồi nụ cười của Cơ Hàn Yến không phải nở rộ vì mình.
Đó là người nào? Sao có thể khiến Hàn Yến mỉm cười vì hắn? Nhìn trên người hắn huyết khí không đậm, rõ ràng chỉ là người thường.
Nam tử áo trắng không dám tin đôi mắt của mình.
Cơ Hàn Yến vì một học viên bình thường như vậy, đánh mình một chưởng, sau đó còn muốn đem đối phương kéo đến trong phòng của bản thân?
“Đứng lại!” Hắn không kiềm chế được nữa quát to lên.
Tô Trầm nhướng mày, biết đối phương quá nửa đã hiểu lầm.
Hắn đang muốn mở miệng giải thích, lại thấy hàng lông mày liễu của Cơ Hàn Yến dựng lên, trong mắt đã trào ra một mảng sương lạnh.
Tô Trầm biết, hỏng rồi.
Ngay sau đó, Cơ Hàn Yến chợt xoay người, đánh ra một chưởng.
Một dòng lũ băng sương đã trào ra, hoàn toàn đem nam tử áo trắng kia bao phủ ở trong sương hoa đầy trời.
Xoát xoát xoát!
Từng luồng kình khí đan xen ngang dọc ở không trung, đan ra lưới năng lượng vô hình, vắt ngang trên không.
Cơ Hàn Yến thu tay lại, nương năng lượng cảm ứng, Cơ Hàn Yến có thể mơ hồ nhìn thấy lưới tồn tại, trong ánh mắt nàng toát ra một tia hài lòng:
“Ngươi quả nhiên làm được, lưới tàng hình.”
“Đáng tiếc chỉ là ánh sáng chiết xạ, chỉ có thể lừa gạt mắt thường, nếu đối phương sử dụng nguyên kỹ dò xét trực tiếp cảm ứng nguyên năng, vẫn không thể che giấu.” Tô Trầm tiếc nuối nói.
“Không có nguyên kỹ nào là vô địch, có thể lừa gạt mắt thường đã đủ rồi.” Cơ Hàn Yến đối với việc này ngược lại không có gì bất mãn: “Đại bộ phận mọi người tác chiến là không có khả năng luôn sử dụng nguyên kỹ loại tra xét, một là đối với nguyên khí sĩ cấp thấp mà nói, nguyên lực có hạn, càng không có khả năng làm như vậy. Mặt khác, cho dù đối phương thật sự luôn sử dụng nguyên kỹ loại dò xét, dẫn tới nguyên kỹ này không cách nào phát huy hiệu quả, cũng tương đương với bức bách đối thủ tiêu hao nhiều nguyên lực hơn so với chúng ta.”