Chương 190: Đoạn chỉ
* * *
Tô Trầm cảm thấy rất khâm phục: “Ngươi nói không sai, ta cũng là sau khi thử vận dụng một phen mới nghĩ đến, không ngờ ngươi nháy mắt đã nghĩ tới, ngươi thật sự là thiên tài phương diện này.”
“Chỉ là sở trường chiến đấu đi, không so được với ngươi.” Cơ Hàn Yến nhìn nhìn Tô Trầm: “Ngươi mới là thiên tài thật sự, thế mà có thể liên tục sáng tạo hai loại nguyên kỹ mới. Xem bộ dạng này, chỉ cần ngươi nguyện ý còn có thể sáng tạo nhiều hơn nữa.”
“Tuyệt đối đừng!” Tô Trầm vội xua tay nói: “Chỉ một loại này cũng làm ta mệt chết rồi.”
Tô Trầm trên thực tế tự nhiên không mệt như vậy, nhưng tâng bốc nâng giá xưa nay là ưu điểm mỗi gian thương phải có, huống chi kế tiếp Tô Trầm cũng thực sự không muốn làm ra nguyên kỹ nào mới nữa.
Sáng tạo cái mới nên thành lập ở trên việc tri thức cũ không thể thỏa mãn nhu cầu tiến hành sáng tạo, mà không phải vì sáng tạo cái mới mà sáng tạo cái mới. Ở dưới tình huống Tô Trầm còn có nhiều tri thức cũ, nguyên kỹ cũ chưa học tập như vậy, một mặt đi sáng tạo nguyên kỹ mới, thật ra là một loại hành vi lẫn lộn đầu đuôi.
Tô Trầm lúc trước cũng là vì thể nghiệm vận dụng công thức Bố Lỗ Khắc mới đáp ứng thỉnh cầu của Cơ Hàn Yến, nhưng ở sau khi hoàn thành, thì phải hiểu được thu liễm.
Hắn bây giờ còn không cần đi một mặt cầu cái mới, đem cái cũ học giỏi vẫn hữu dụng, hơn nữa hiệu suất cao hơn, trụ cột vững hơn.
Thấy hắn không muốn tiếp tục sáng tạo nguyên kỹ mới, Cơ Hàn Yến cũng không nói gì nữa: “Vậy thì thôi, nhưng về sau nếu có thứ tốt gì mới, ta là nói loại có thể tăng lên thực lực...”
“Ta sẽ tìm ngươi!” Tô Trầm trả lời rất khẳng định.
Cơ Hàn Yến gật gật đầu.
“Đúng rồi, cái lưới này tên là gì?” Cơ Hàn Yến hỏi.
“Ta còn chưa đặt tên, nếu không ngươi tới đặt đi.”
“Vậy... Gọi là Phong Thanh Võng đi.”
“Được!” Tô Trầm đáp, hai người nhìn nhau cười.
Đang chuẩn bị rời đi, Tô Trầm đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đúng rồi, ngươi có biết một vị lão đầu, rối bù, lôi thôi lếch thếch, nhưng thực lực rất mạnh, hẳn ở Diêu Quang cảnh, thoạt nhìn có chút điên điên khùng khùng hay không?”
Nghe được vấn đề của Tô Trầm, Cơ Hàn Yến ngẩn ngơ, suy nghĩ chốc lát trả lời: “Đã là lão nhân, vậy khẳng định không phải học viên, chỉ có thể là đạo sư. Chỉ là đạo sư trong Tiềm Long viện, trái lại chưa nghe nói có ai rối bù lôi thôi lếch thếch. Về phần nói người điên điên khùng khùng sao... Chẳng lẽ ngươi hỏi là hắn?”
——————————————
Từ biệt Cơ Hàn Yến, Tô Trầm trở về.
Dọc theo đường đi Tô Trầm vẫn đang cân nhắc, là một lần nữa về thư viện tra chút tư liệu, hay là về học xá tiếp tục thí nghiệm, lại thấy một người đi tới trước mặt.
Chính là nam tử áo trắng lúc trước bị Cơ Hàn Yến một chưởng đánh bay.
Chỉ là lúc này, hắn đã khôi phục phong độ nhẹ nhàng trước đây, quần áo đã thay, tóc chải vuốt mỗi sợi đều phát sáng, trong tay còn cầm cây quạt không ngừng phe phẩy, thời tiết đã rét đậm, làm màu vậy thực sự có chút không coi ai ra gì.
Lần này phía sau hắn còn dẫn theo gã sai vặt, vẻ mặt nịnh bợ.
Cản đường Tô Trầm, nam tử áo trắng nói thẳng: “Ta chỉ hỏi ngươi một sự kiện, ngươi và Hàn Yến quan hệ thế nào?”
Khẩu khí kiêu ngạo, nếu đổi thành người khác, quá nửa đã lập tức nổi giận.
Trong lòng Tô Trầm hiểu rõ, lại chỉ cười cười: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng với Cơ cô nương cũng không có giao tình quá lớn, quen biết với nàng là vì có một vụ giao dịch phải làm với nàng. Vừa rồi nàng gặp ta vui mừng, đó là bởi vì biết ta mang đến thứ nàng cần. Giờ không phải rõ rồi sao, đồ đã giao, sau khi kiểm tra, liền đuổi ta đi ra.”
Hắn nói chuyện lời lẽ hòa ái, trật tự rõ ràng, ít ỏi mấy lời đã đem hiểu lầm rửa sạch.
Tên làm màu áo trắng cũng không phải kẻ hoàn toàn không phân rõ phải trái, sau khi nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới thở phào: “Thì ra là như thế. Ta đã nói lấy ánh mắt của Hàn Yến, sao có khả năng để ý ngươi người vô huyết như vậy.”
Mẹ nó, có biết nói chuyện không?
Trong lòng Tô Trầm thầm nhíu mày, nhưng cũng không so đo với gã, chỉ nói: “Hiểu lầm đã rửa sạch, vậy ta đi trước một bước.”
Nói xong liền muốn rời khỏi.
Đúng lúc này, Tô Trầm lại nhìn thấy gã sai vặt bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói câu gì đó với nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng kia lập tức nói: “Chờ một chút, ngươi đưa cho Hàn Yến là cái gì vậy?”
Tô Trầm lắc đầu nói: “Vấn đề này, chỉ sợ các ngươi vẫn là tự mình hỏi Cơ cô nương thì tương đối tốt hơn, do ta nói ra, không quá thích hợp.”
Nam tử áo trắng nhướng mày: “Ngươi tốt nhất vẫn là nói cho ta biết, về sau nàng có gì cần, ta tự sẽ thỏa mãn.”
Hắn muốn biết, là vì hắn biết thiên hạ ít có gì có thể khiến Cơ Hàn Yến động lòng.
Đã là vật có thể khiến Cơ Hàn Yến lộ ra nụ cười, tất nhiên không dễ có được, nếu là mình có thể tìm được cho Cơ Hàn Yến, nói không chừng có thể được nàng thích.
“Cái này sao...” Tô Trầm gãi gãi da đầu: “Chỉ sợ ngươi thật sự không tìm được.”
“Ồ?” Nam tử áo trắng nhướng mày, mở cây quạt gấp trong tay, quạt nhẹ đôi lần rồi nói: “Trên đời này, thứ có thể khiến Chiết Mai công tử Bạch Ỷ Hồng ta không tìm thấy, sợ là không nhiều.”
Ngươi trái lại đủ tự tin đó, Tô Trầm oán thầm.
Chỉ thấy gã sai vặt kia bên cạnh lại thấp giọng nói vài câu với nam tử áo trắng.
Tô Trầm nhíu chặt lông mày.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, chính là do người hầu khốn kiếp gây ra thị phi.
Quả nhiên nam tử áo trắng đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía Tô Trầm, hừ lạnh nói: “Trái lại thiếu chút nữa bị ngươi lừa. Cái gì ta tìm không thấy. Thứ mà ngươi một tên phàm tộc vô huyết cũng có thể tìm được, ta sao có khả năng không tìm được? Nói, ngươi cùng Hàn Yến rốt cuộc quan hệ thế nào?”
Trong lòng Tô Trầm cũng nổi lên tức giận, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng đã nhìn ra, còn hỏi cái gì?”
Lời này vừa ra, Bạch Ỷ Hồng biến sắc hẳn, toàn thân cũng run lên: “Không có khả năng, không có khả năng! Hàn Yến sao có khả năng để ý ngươi loại người này.”
“Ta loại người này làm sao? Ta loại người này không thể được Cơ Hàn Yến coi trọng?” Tô Trầm trả lời lại một cách mỉa mai.
“Đương nhiên không thể!” Bạch Ỷ Hồng rống to lên: “Một tên phàm tộc vô huyết, có thể vào Tiềm Long viện cũng đã là vinh quang rất lớn, thế mà còn dám nhúng chàm thiên chi kiều nữ, quả thực là lấy hạ phạm thượng!”
Tay trái hắn chỉ Tô Trầm: “Lập tức thu tâm tư không nên có đó của ngươi lại, nếu không chắc chắn ngươi phải chịu đau khổ!”
Thu tâm tư không nên có?
Tô Trầm không khỏi nghĩ tới Cố Khinh La.
Ở trong mắt bọn huyết mạch quý tộc, đại khái toàn bộ phàm tộc vô huyết, đều là trời sinh đã thấp hơn bọn hắn một bậc nhỉ?
Không thể mặc kim tuyến xích y; đi trên đường gặp được quý tộc cần nhường đường; không thể thông hôn với huyết mạch quý tộc; ra vào làm việc, tất cả đều ưu tiên quý tộc mà đến; chỉ có thể nhét đầy nơi biên tái, làm vật hi sinh; thậm chí còn quý tộc giết người, cũng tội giảm một bậc...