Chương 188: Mục tiêu (2)
* * *
Cảm tình của Tô Trầm và Cố Khinh La ngay từ đầu đã không hợp quy củ, không phù hợp phân chia tôn ti cao thấp của chế độ huyết mạch Nhân tộc.
Cho nên Cố Khinh La đã từ chối hắn.
Nàng thậm chí ngay cả lời từ chối cũng chưa nói, cứ thế rời đi.
Có lẽ ở trong mắt nàng, đây là lựa chọn tốt nhất nhỉ.
Tô Trầm cũng từng có ảo tưởng, hắn ảo tưởng tình yêu có thể vượt qua cấp bậc, vượt qua chế độ, ảo tưởng Cố Khinh La có nguyên nhân khác, mà không phải nhân tố thực tế như thế. Nhưng khi hắn một lần nữa gặp được Cố Khinh La, khi hắn nghe được Cố Khinh La trình bày lý do mình rời đi, trái tim hắn vẫn không thể kiềm nén được cơn đau.
Thì ra, chân tướng chỉ đơn giản như vậy sao?
Thật ra đây mới là chân thật nhỉ?
Mình và Cố Khinh La thật ra chưa từng thật sự có một lần yêu, lại dựa vào cái gì bảo Cố Khinh La hy sinh vì mình?
Tô Trầm biết, đây không phải lỗi của Cố Khinh La.
Nhưng trái tim vẫn nhịn không được sẽ đau.
Cố nén đau khổ trong lòng, Tô Trầm mang theo nụ cười mỉm: “Ta đương nhiên hiểu, vốn chính là ta si tâm vọng tưởng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Nữ tử như muội, có thể làm bạn đã không tệ rồi, thế mà còn muốn tiến thêm một bước. Ta thật sự là...”
Tô Trầm gãi gãi da đầu: “Nhưng muội cũng thật là, nếu không muốn, nói một tiếng là được, cần gì không nói tiếng nào đã đi luôn. Rõ ràng cũng thi vào Tiềm Long viện, cũng không nói một tiếng với ta? Là sợ ta chưa từ bỏ ý định, quấn quít lấy muội không tha?”
Cố Khinh La cúi đầu: “Là ta không đúng, xin lỗi.”
“Không sao, có thể lý giải. Yên tâm đi, muội đã từ chối, vậy về sau ta không quấn lấy muội nữa là được.” Tô Trầm cười hì hì nói: “Về sau còn làm bạn?”
Cố Khinh La liền gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Tô Trầm liền ngửa đầu cười ha ha vài tiếng, sau đó hắn nói: “Đúng rồi, muội thi quận được hạng mấy?”
Cố Khinh La khẽ lắc đầu: “Ta không biểu hiện tốt như huynh, chỉ hạng mười hai.”
“Mười hai à, chưa vào mười hạng đầu, đáng tiếc chút. Nhưng huyết mạch Cố gia vẫn là rất mạnh, muội cũng rất xuất sắc, về sau nhất định sẽ càng tốt hơn.”
“Vậy đa tạ lời tốt lành của huynh.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, giọng điệu dần dần trở nên khách khí, cũng dần dần trở nên xa lạ.
Hàn huyên thêm một lát, Tô Trầm đột nhiên nói: “Ai da, ta đột nhiên nhớ tới ta còn có chuyện, cần đi trước một bước. Hôm nay gặp lại muội rất vui vẻ, có cơ hội lại liên hệ?”
“Vâng.” Cố Khinh La thấp giọng trả lời.
Hai người cáo biệt ở đây.
Cố Khinh La nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong hốc mắt lặng yên chảy ra hai hàng nước mắt trong veo, lẩm bẩm: “Xin lỗi, Tô Trầm, ta không muốn huynh chết...”
Rời khỏi Cố Khinh La, Tô Trầm vội vàng hướng về rừng cây nhỏ ở một bên đi vào.
Bước chân hắn cực nhanh, giống như có cái gì ở phía sau đuổi theo hắn.
Hắn càng đi càng nhanh, đến cuối cùng dứt khoát lao như bay.
Ở trong rừng chạy như điên, mặc kệ phía trước có cái gì cứ như vậy lao đầu húc, ‘rầm rầm’ dọc đường húc gãy không biết bao nhiêu cây cối, thẳng đến khi cạn kiệt tinh lực, mới ngã dựa vào trước một khối đá núi gào khóc to.
Khóc tới mức hoa rơi nước chảy, khóc tới mức hoàn toàn không còn ra hình dạng gì nữa.
Toàn bộ kiên cường ở lúc này đều bị xé nát, chỉ còn lại nỗi đau khắc cốt ghi tâm, như kim đâm vào trong lòng.
Tận tình phóng thích nhu nhược cùng vô lực trong lòng, ở trong cánh rừng không có người này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm xúc bị đè nén phát tiết hoàn toàn, Tô Trầm bình tĩnh ngày xưa lại dần dần trở về.
Hắn dừng tiếng khóc, một lần nữa đứng lên.
Hít một hơi dài, sửa sang lại quần áo, lẩm bẩm:
“Được rồi, khóc cũng đã khóc, nhuyễn cũng nhuyễn đủ rồi, hiện tại nên khôi phục tỉnh táo.”
“Trước kia, ta chỉ là một lòng muốn trở nên cường đại, lại không biết vì sao mà mạnh lên.”
“Nhưng bây giờ, ta đã hiểu.”
“Ta đã biết con đường ta tương lai phải đi!”
“Huyết mạch cái rắm chó gì, chẳng qua là một số biến chủng thú nhân mà thôi! Chúng ta muốn đối kháng là đám thú tộc hoành hành Man hoang, dựa vào huyết mạch thú tộc mà thu hoạch lực lượng, đã quyết định vĩnh viễn cũng không có khả năng vượt qua thú tộc!”
“Ta muốn đánh vỡ chế độ huyết mạch này, sáng tạo hệ thống tu hành của riêng Nhân tộc, để Nhân tộc từ nay về sau không dựa vào huyết mạch mà tu hành nữa, để Nhân tộc quật khởi!”
“Thành tựu chí cao thần tọa của huyết mạch Nhân tộc ta!”
Tô Trầm dõng dạc nói ra sự theo đuổi trong đời hắn.
Ngay tại lúc dứt lời, một thanh âm già nua truyền đến:
“Vô nghĩa, đánh rắm, người si nói mộng!”
Lời nói đột ngột tới dọa Tô Trầm nhảy dựng.
Vội quay đầu, liền nhìn thấy một lão đầu phía sau cách đó không xa đang ghé vào trong bụi cỏ, đùa nghịch một cây hoa nhỏ không biết tên.
Lão ở chỗ này đại khái đã một lúc, trên người dính đầy lá rụng. Nhưng cho dù không có lá rụng, hình tượng kia cũng không tốt đến đâu. Mái tóc rối, râu trên miệng lộn xộn cũng không biết bao lâu thời gian chưa từng dọn dẹp, một đôi mắt ngâm nước, vành mắt đen tới mức phát tím, nhìn qua giống như bị người ta đè xuống đất đánh đau một trận.
Tô Trầm không biết lão là đến đây lúc nào, nhưng lời nói mới rồi hiển nhiên chính là lão phát ra.
Tô Trầm có chút phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn ổn định tâm thần một chút.
Gặp nhau với Cố Khinh La khiến tâm thần hắn có chút thất thủ, nhưng thất thủ này chỉ là một lát, hắn chung quy vẫn là Tô Trầm kia, Tô Trầm bình tĩnh lạnh lùng kia.
Tô Trầm phẫn nộ sẽ tìm lão đầu biện luận, khắc khẩu, nhưng Tô Trầm bình tĩnh sẽ không.
Hắn trấn định lại, sửa sang lại vạt áo một phen, sau đó nói:
“Ngài nói không sai, thật là vô nghĩa đánh rắm, người si nói mộng, xin thông cảm một thiếu niên vừa mới thất tình nhất thời ăn nói lung tung, đừng để trong lòng.”
“Ồ?” Lão đầu kinh ngạc phát ra tiếng.
Ngay sau đó, lão đã xuất hiện trước mặt Tô Trầm.
Cứ như vậy đột ngột xuất hiện, giống như hơn mười trượng khoảng cách kia giữa hai người hoàn toàn không tồn tại, đột ngột xuất hiện ở trước người Tô Trầm, dùng một đôi mắt già đục ngầu nhìn Tô Trầm từ trên xuống dưới.
Một lát sau, lão nói: “Ô, nhanh như vậy đã bình tĩnh lại rồi sao? Xem ra ngươi không tệ như ta nghĩ như.”
Tô Trầm cung kính nói: “Cảm tạ tiền bối khích lệ. Tiểu (tiểu nhân) vừa rồi vọng ngôn, khiến tiền bối chê cười rồi.”
“Ừm, biết ta vì sao nói ngươi là đang nói nhảm đánh rắm sao?” Lão đầu híp mắt hỏi.
Tô Trầm gật đầu: “Đương nhiên, tiểu tử vừa rồi nói, vốn chính là thứ không thực tế. Việc mà Nhân tộc mấy vạn năm vô số anh tài chưa thể làm được, ta một học viên mới vừa nhập học đã dám mở mồm ăn nói ngông cuồng, tự nhiên là nói nhảm đánh rắm, người si nói mộng.”