Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 194: Ta đào hầm, ngươi tới nhảy

Chương 194: Ta đào hầm, ngươi tới nhảy



* * *

“Vậy thì sao?” Vương Đấu Sơn trái lại không cho là đúng: “Lão là đạo sư. Đạo sư là người thế nào? Lão chính là người truyền đạo giải thích nghi hoặc, lão nếu không có tư cách giáo huấn ngươi, lại có tư cách gì dạy ngươi?”
Mắt Tô Trầm sáng lên, vỗ một phát ở trên bàn: “Không sai! Đã là người truyền đạo giải thích nghi hoặc, tự nhiên nên là người có năng lực giáo huấn ta. Ta liên tục hai ngày bị lão giáo huấn, vậy liền chứng minh lão chính là người thích hợp nhất làm đạo sư của ta, điểm này không sai!”
Vương Đấu Sơn ngạc nhiên: “Ngươi còn chưa từ bỏ ý định? Lão là không thu bất cứ học sinh nào.”
“Vậy thì sao?” Tô Trầm cười nói: “Ta là người ôm giấc mộng vì Nhân tộc quật khởi mà phấn đấu, đánh vỡ huyết mạch hạn chế. Nếu ngay cả khiến một lão đầu ngoan cố ngoại lệ cũng không làm được, vậy lại dựa vào cái gì đi thực hiện giấc mơ từ xa xưa của Nhân tộc? Có lẽ...”
Tô Trầm kéo dài ngữ điệu: “Có lẽ lão sở dĩ không thu đệ tử, là vì nguyên nhân này thì sao? Lão không phải không muốn thu đệ tử, chỉ là muốn tìm một đệ tử không sợ gian nan, biết khó mà lên. Đáng tiếc, vẫn chưa ai từng làm được.”
“Tiềm Long viện năm mươi năm, không có khả năng không có ai ý đồ đả động Thạch Khai Hoang, nhưng bọn họ đều đã thất bại.”
“Giấc mộng vạn năm của Nhân tộc, còn có vô số hậu nhân nối đuôi nhau, vẻn vẹn năm mươi năm có thể phá được thành lũy, vẫn đáng giá thử một lần.” Tô Trầm trả lời.
Lúc này, Tô Trầm đã khôi phục thành Tô Trầm kia lúc ban đầu.
Tự tin, thong dong, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Giờ khắc này, ở trong mắt hắn, Thạch Khai Hoang chính là một cửa ải khó khăn hắn muốn khiêu chiến.
Vương Đấu Sơn bị khí thế của hắn kìm kẹp chấn nhiếp, một lúc lâu nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể giơ ngón tay cái lên nói: “Ta phục ngươi!”
“Đã phục, vậy thì đi thôi.” Tô Trầm đã bắt đầu móc tiền thanh toán.
Vương Đấu Sơn sửng sốt: “Đi? Đi đâu? Lúc này vừa mới bắt đầu uống.”
“Sợ là không thể uống nữa.” Tô Trầm thở dài: “Bắt đầu từ lúc chúng ta ra khỏi Tiềm Long viện, đã luôn có người vụng trộm đi theo chúng ta, đánh giá lúc này, phiền toái cũng sắp đến rồi, nếu không đi thì không còn cơ hội nữa.”
Khuôn mặt béo của Vương Đấu Sơn đột nhiên căng thẳng, một đôi mắt nhỏ hơi nheo lại:
“Tìm ngươi?”
Tô Trầm cười đáp: “Hẳn là vậy.”
Hai người ở lúc đó liếc nhau.
Vương Đấu Sơn trầm thấp nói: “Ai?”
Tô Trầm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Không phải Phan Hạo thì là Bạch Ỷ Hồng.”
“Bạch Chiết Mai?” Vương Đấu Sơn kinh ngạc.
Phan Hạo hắn biết, nhưng Bạch Ỷ Hồng là chuyện thế nào?
Tô Trầm liền đem chuyện ngày hôm qua nói đại khái một lần.
Vương Đấu Sơn thán phục: “Một người rõ ràng cả ngày rúc ở trong học xá của mình, cứ như vậy ngẫu nhiên đi ra một lần liền có thể đắc tội một người, ta nói ngươi hiệu suất gây chuyện còn rất cao đấy.”
“Có thể ta trời sinh thể chất trào phúng đi.” Tô Trầm đã đem tiền đưa qua, chuẩn bị chạy lấy người.
“Cứ như vậy bỏ đi? Không lưu lại đánh một trận?” Mập mạp lại sục sôi ý chí chiến đấu.
“Đối phương có chuẩn bị mà đến, chiến không khôn ngoan.” Tô Trầm đứng dậy rời đi.
Vương Đấu Sơn theo sát ở phía sau: “Ngươi đã nói, đối thủ đều là một đám cặn bã, nếu không dạy dỗ một phen, chẳng phải uổng một phen hào ngôn vừa rồi?”
Tô Trầm kinh ngạc: “Ngươi là sợ thiên hạ không loạn.”
Vương Đấu Sơn cười hì hì nói: “Chỉ là muốn xem xem ngươi đối phó cặn bã như thế nào.”
“...” Tô Trầm dừng bước, nghĩ nghĩ chút quay về cửa hàng.
Vương Đấu Sơn cho rằng hắn muốn ở lại chờ đối thủ, không ngờ hắn lại trực tiếp vào phòng bếp.
Một lát sau đi ra, tay xách một vật, bị miếng vải đen che phủ, cũng không biết là cái gì.
Vương Đấu Sơn tò mò, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Muốn biết?” Tô Trầm ra hiệu gã ghé tới nhìn, sau đó đem vải khẽ lật ra, một mùi hôi mốc tức lập tức xộc ra, theo xoang mũi Vương Đấu Sơn chui vào, làm hắn ngạt suýt nữa nôn.
Lại là một thùng lớn nước rửa bát.
Vương Đấu Sơn suýt nữa bị thối làm ngất đi: “Đệch! Ngươi kiếm thứ này làm gì?”
“Tự nhiên là như ngươi mong muốn, dạy dỗ một trận bọn cặn bã dám đến gây chuyện.” Tô Trầm đã dùng vải một lần nữa trùm chặt thùng nước rửa bát kia.
Vương Đấu Sơn đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hưng phấn hẳn lên: “Ngươi là muốn...”
Tô Trầm cho hắn một cái ánh mắt “ngươi hiểu mà”, trên mặt hai người vì thế đồng thời lộ ra nụ cười xấu xa, sải bước đi ra bên ngoài.
Vừa đi, Vương Đấu Sơn vừa oán giận: “Má, thối quá, ta nói ngươi sao không đem nó đặt trong nguyên giới?”
“Vậy nhẫn của ta liền xong rồi. Kiên nhẫn một chút, tới ngay bây giờ đây.” Tô Trầm và Vương Đấu Sơn bước nhanh vào một ngõ nhỏ bí ẩn không ai tiến vào.
Đem thùng nước rửa bát đặt đầu tường ngõ nhỏ, dùng một sợi dây thừng nhỏ buộc kỹ, một đầu cố định ở trên tường, một đầu thì kéo đến dưới chân, khẽ quấn vài vòng, tìm tảng đá cố định, một cạm bẫy đơn giản mà hữu hiệu như vậy đã hoàn thành.
Làm xong một bước cuối cùng, Tô Trầm vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, chỉ cần có người tới nơi này, xúc động cơ quan, nước rửa bát sẽ đổ xuống. Không có nguyên cấm bàn, không có bất cứ nguyên lực bố trí nào, cho dù đối phương trước đó dùng thủ đoạn gì điều tra, cũng không cách nào tra ra.”
Tuy đơn giản, lại phi thường hữu hiệu, mấu chốt là chuyên môn nhằm vào nguyên sĩ.
Các nguyên sĩ có lẽ thói quen thủ đoạn nguyên lực điều tra, nhưng khi cạm bẫy không quan hệ nguyên lực, toàn bộ thủ pháp đều không có hiệu quả nữa.
Vương Đấu Sơn nghe xong cũng chịu phục: “Đệch, một chiêu này đủ xỏ lá, lão tử phục rồi.”
“Ngươi cho rằng thế này là xong rồi?” Tô Trầm lại khình thường cười.
“Còn nữa?” Vương Đấu Sơn nghe mà choáng váng.
“Đi theo ta ngươi sẽ biết.”
Tô Trầm đã cùng Vương Đấu Sơn xuyên qua ngõ nhỏ, lần này lại hướng phụ cận một dòng sông nhỏ phụ cận chạy tới.
Tới bờ sông, Tô Trầm lấy ra một khối nguyên cấm bàn, lần này là treo đến trên cây.
“Làm cái gì vậy?” Vương Đấu Sơn xem hoàn toàn không hiểu.
“Ngươi nói, nếu trên người ngươi bị hắt một thùng lớn nước rửa bát, chuyện thứ nhất ngươi muốn làm như thế nào?” Tô Trầm hỏi lại.
Vương Đấu Sơn vốn có thể trả lời: “Đương nhiên là nhanh chóng tẩy rửa...”
Sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Bọn họ phải tới con sông này rửa ráy, ngươi liền ở đây đào thêm cái hố nữa cho bọn hắn?”
Nếu nói lúc trước đối với Tô Trầm còn chỉ là bội phục, vậy bây giờ ánh mắt Vương Đấu Sơn nhìn Tô Trầm đã là sùng bái.
Bẫy người thế này cũng quá độc ác chút rồi, thế mà còn bẫy liên hoàn.
Vương Đấu Sơn đang muốn hỏi bố trí nơi này là cái gì, Tô Trầm đột nhiên làm cái động tác nghiêng tai lắng nghe.
Thính lực của hắn mạnh hơn người thường nhiều lắm, lại có nguyên lực thêm vào, mơ hồ nghe được một mảng tiếng gào khóc thảm thiết trong ngõ nhỏ, biết là chiến thuật “đạn thối” của mình đã thành công, cười nói: “Đến rồi, mau rời khỏi nơi này.”
Hai người chạy vội chạy đi, tìm một chỗ cây cối để trốn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất