Chương 195: Lực lượng Cương Nham (1)
* * *
Một lát sau chỉ thấy ngõ nhỏ bên kia năm sáu người lao tới như bay, một kẻ cầm đầu thế mà chính là Phan Hạo.
“Thì ra là hắn.” Vương Đấu Sơn nói thầm.
Tô Trầm nói không sai, Phan Hạo là học sinh cũ năm thứ ba, thực lực xấp xỉ với Cơ Hàn Yến, chỉ một mình gã đã có thể đối phó hai người bọn họ, càng đừng nói còn dẫn theo năm sáu trợ thủ, xem ra mỗi người đều là học sinh cũ năm thứ ba.
Cái này thật đúng là sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.
May mà Tô Trầm sớm có chuẩn bị, nếu không bị Phan Hạo này ngăn chặn, chỉ sợ không ổn, chết ngay tại chỗ cũng có khả năng.
“Con mẹ nó, tiểu tử này xem ra theo dõi ngươi đã một đoạn thời gian. Ngươi sau khi nhập viện tổng cộng chỉ đi ra một lần như vậy, hắn cũng có thể nhằm vào, xem ra người Phan gia là hận ngươi tận xương, không giết chết ngươi không bỏ qua.” Vương Đấu Sơn lẩm bẩm.
Tô Trầm mỉm cười: “Hắn có chuẩn bị, ta lại há không có chuẩn bị? Bằng không ngươi cho rằng những sự chuẩn bị này đều là lâm thời ứng biến có thể làm được?”
“Thì ra là như thế.” Vương Đấu Sơn bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc này đám người Phan Hạo đã nhảy xuống sông, vài người cởi trần truồng, liều mạng rửa ráy uế vật trên người, vừa rửa còn vừa mắng.
Đang yên đang lành bị người ta hắt một thùng lớn nước rửa bát, cho dù là ai cũng không thể chịu đựng được.
Nước sông cọ rửa uế vật trên người bọn họ, bay tới từng đợt mùi hôi, ngay cả Vương Đấu Sơn cũng ngửi thấy được.
Chỉ là hắn đợi hồi lâu, cũng không thấy bên kia sông có bất cứ động tĩnh nào.
Kinh ngạc nói: “Sao chưa có phản ứng?”
“Phản ứng gì?” Tô Trầm hỏi.
Vương Đấu Sơn quả thực muốn cào tường: “Ngươi không phải đào hố cho bọn hắn sao? Chẳng lẽ lúc này không nên có một đống lôi hỏa bổ vào trên người bọn họ, đem bọn họ đánh thành than đen sao?”
Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Không có địa hỏa thiên lôi gì, khối nguyên cấm bàn kia không phải dùng để công kích.”
“Đó là...”
“Đó là cái lưu ảnh bàn.” Tô Trầm trả lời.
Lưu ảnh bàn, một loại nguyên cấm bàn có thể đem hình ảnh sự kiện đang xảy ra ghi lại.
Vương Đấu Sơn không ngờ Tô Trầm để ở nơi đó lại là lưu ảnh bàn, nhất thời cũng ngây người.
Ngây ra một lúc, rốt cuộc tỉnh ngộ lại: “Ôi mẹ ơi, ngươi đem trò hề của mấy kẻ này đều ghi lại?”
Tô Trầm ơi Tô Trầm, ngươi cũng quá xỏ lá rồi đó?
Tuy không có bất cứ công kích thực chất nào, nhưng Vương Đấu Sơn tin tưởng, mấy tên bọn Phan Hạo tình nguyện bị thiên lôi địa hỏa bổ một phen, cũng sẽ không hy vọng trò hề của mình bị người ta hoàn toàn ghi lại.
“Không sai!” Tô Trầm gật đầu: “Cho nên kế tiếp, chúng ta liền có phiền não không thể không giải quyết rồi.”
“Phiền não gì?” Vương Đấu Sơn khó hiểu.
“Đó là ta rốt cuộc nên dùng lưu ảnh bàn này làm lợi thế, hung hăng bắt chẹt bọn hắn một phen? Hay là dứt khoát phát ra ở trong phạm vi toàn viện, làm bọn hắn từ nay về sau cũng không ngẩng nổi đầu làm người?”
Trên mặt Tô Trầm lộ ra ngưng trọng như lựa chọn sinh tử:
“Là lợi ích lật tay có thể thu được hay là vui vẻ đầm đìa trả thù... Đó là một vấn đề đáng giá cân nhắc!”
Phành!
Nguyên cấm bàn bị đập vỡ nát.
Trong một gian phòng nhỏ của Tiềm Long viện, Phan Hạo đem khối lưu ảnh bàn kia hung hăng ném xuống đất, cả khuôn mặt cũng nghẹn thành một mảng xanh mét.
Nhìn người ngồi ở đối diện, hắn từ trong kẽ răng ép ra hai chữ:
“Tô Trầm!”
Nhấc chân bắt chéo, Tô Trầm vẻ mặt nhàn nhã.
Hắn ung dung nói: “Không sao, chậm rãi đập, khối này vốn chính là đặc biệt giữ lại cho ngươi đập chơi. Nếu ngươi muốn, ta còn có thể lấy ra rất nhiều.”
Phan Hạo hít sâu vào một hơi.
Hắn hung tợn nhìn Tô Trầm: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Một vạn nguyên thạch, chuyện này bỏ qua ở đây.” Tô Trầm trả lời.
Ở giữa ích lợi cùng trả thù, Tô Trầm cuối cùng vẫn lựa chọn ích lợi.
Đây có lẽ là tâm tính mỗi một người làm được việc lớn phải có được, không lấy tình cảm làm cơ sở cho hành động, mà chỉ lấy sự thật suy tính làm căn cứ hành vi.
Đối với Tô Trầm mà nói, bắt chẹt hiển nhiên càng có ý nghĩa hơn so với trực tiếp trả thù.
“Ngươi dám bắt chẹt chúng ta?” Bên cạnh Phan Hạo, một học viên Tiềm Long hừ nói: “Không sợ chúng ta bây giờ lột sống ngươi?”
Tô Trầm cười lạnh: “Vậy động thủ đi. Nơi này là Tiềm Long viện, mấy vị nếu có thể ở nơi này giết ta, ta cũng nhận.”
“Ngươi...” Học viên kia đang muốn động thủ, lại bị Phan Hạo giữ chặt.
“Đừng mắc bẫy hắn, vậy sẽ chỉ bị giám sát phát hiện, sau đó phạt nặng chúng ta.” Phan Hạo trả lời.
“Chẳng lẽ cứ như vậy mặc cho hắn kiêu ngạo?” Vài tên học viên Tiềm Long cùng nhau phẫn nộ nhìn Tô Trầm.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tô Trầm đã bị thiên đao vạn quả.
Phan Hạo nhìn chằm chằm Tô Trầm, thật lâu sau, hắn mới nói: “Tô Trầm, đem toàn bộ lưu ảnh bàn đều giao ra, chuyện quá khứ có thể xóa bỏ với ngươi. Nếu không, Phan gia ta cùng ngươi không chết không thôi!”
Tô Trầm nhìn Phan Hạo như nhìn kẻ ngốc: “Đến bây giờ còn nói lời này? Ngươi thực cho rằng loại lời rắm rít này còn có thể sinh ra uy hiếp đối với ta? Hoặc là Phan gia ngươi có thể dọa được ta?”
Hắn đứng lên, ghé sát vào trước mặt Phan Hạo, hướng gã nói từng chữ một: “Ta không cần Phan gia ngươi tiêu tan hiềm khích trước đây, ta đã không tin, cũng không cần hứa hẹn của ngươi. Đem nguyên thạch lấy ra, về phần Phan gia ngươi, thích trả thù như thế nào, ta đều tiếp.”
Phan Hạo tức đến mức liên tục hít vào mấy hơi.
Cuối cùng gã gật gật đầu: “Được, không phải là một vạn nguyên thạch sao? Mấy người bọn anh gom chút, cho ngươi là được.”
“Gom một chút?” Trên mặt Tô Trầm hiện ra cười lạnh khinh thường: “Ngươi lầm rồi à? Ta nói là một người một vạn nguyên thạch.”
“Tô Trầm ta dcm ngươi!”
Toàn bộ mọi người nổi giận.
Nơi này có bảy người.
Nói cách khác, Tô Trầm muốn không phải một vạn nguyên thạch, là bảy vạn!
Bảy vạn nguyên thạch đó, thực cho rằng nguyên thạch không đáng tiền sao?
Cho dù là con em quý tộc, muốn một lần lấy ra nhiều tiền như vậy cũng là một sự kiện rất khó.
Tô Trầm lại chỉ là lạnh lùng nói: “Không sao, các ngươi có thể chậm rãi gom, ta cho phép các ngươi chia ra mà trả. Nhóm đầu tiên lấy ra trước một vạn, có thể cam đoan trong ba tháng không có vấn đề. Các ngươi xem, ta vẫn là rất dễ nói chuyện. Ba tháng một vạn, hẳn không khó nhỉ? Hai mươi mốt tháng sau, chuyện này sẽ xong. Nhưng ta cảnh cáo các ngươi, nếu trong lúc đó ta có vấn đề gì, như vậy lưu ảnh bàn sẽ lập tức phát ra.”
Phan Hạo nhìn thẳng Tô Trầm: “Chúng ta làm sao tin tưởng ngươi sẽ không lật lọng?”
“Đó là vấn đề của ngươi. Biết không? Với ta mà nói, muốn từ bỏ đối phó ngươi bản thân đã là một lựa chọn khó khăn. Lý trí của ta nói cho ta biết, đem lưu ảnh bàn bán cho ngươi là lựa chọn tốt nhất, sự phẫn nộ trong lòng ta lại luôn bức bách ta, muốn ta đem nó phát ra, làm một lần trả thù nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa thống khoái. Cho nên nếu là ngươi không hợp tác, lý trí của ta có lẽ sẽ thất vọng, trong lòng của ta lại sẽ cảm thấy sung sướng... Nói từ trên điểm đó, ta ước gì ngươi không hợp tác, như vậy ta liền có thể thuận buồm xuôi gió...”