Chương 212: Trầm Hương các
* * *
Rời tháp, Tô Trầm đi thẳng ra ngoài viện.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng cửa hàng đối diện Tiềm Long viện vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.
Mỗi ngày đều có lượng lớn học sinh Tiềm Long viện ở ngoài tu luyện sẽ đến nơi đây tìm vui, các loại giải trí trong viện không có, ngoài viện đều có thể tìm được.
Điều này cũng cung cấp cơ hội cho đám người bụng dạ khó lường kia.
Nếu muốn theo dõi một học sinh nào đó, chỉ cần mua chuộc người trong những cửa hàng kia là được.
Bọn họ sẽ mở to mắt theo dõi người cố chủ muốn tìm, một khi phát hiện, liền lập tức thông báo.
Một lần trước Tô Trầm đi ra ngoài, chính là bị người ta phát hiện như vậy.
Nhưng lần này, không có ai nhận ra hắn.
Sau khi ra khỏi Tiềm Long viện, Tô Trầm trực tiếp đi hướng Trường Bàn thành.
Trường Bàn thành là Long Tang quốc đô, tự nhiên không phải Lâm Bắc thành thành nhỏ biên cảnh cỡ đó có thể so sánh.
Tòa thành lớn này chỉ diện tích đã tương đương với hai mươi cái Lâm Bắc, tường thành cao gần hai mươi trượng nguy nga đồ sộ, toàn bộ do trấn ngục thạch lưu vực Hắc Hà xây thành, bên trên lại khắc đầy lượng lớn nguyên cấm đồ văn, hình thành một tòa chu thiên nguyên năng trận to lớn.
Tường thành uốn lượn giống một con rồng khổng lồ, đem cả tòa thành thị bao vào, cho nên được gọi là Trường Bàn. Vì thế tường thành Trường Bàn còn có một đầu rồng cùng một cái đuôi rồng, chỗ đầu đuôi giao tiếp, chính là cửa chính phía bắc Trường Bàn thành, Trấn Bạo môn.
Tên như ý nghĩa, trấn áp Bạo tộc!
Từ xưa thiên tử thủ biên giới.
Trường Bàn thành ở khu vực tận cùng biên giới phía bắc, bởi vậy hướng bắc là lưu vực sông Kim Thủy, người Long Tang ở nơi đó xây một cứ điểm quan trọng, cứ điểm Lưu Kim. Qua cứ điểm Lưu Kim và sông Kim Thủy, chính là đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ. Ở sâu trong thảo nguyên, chính là thảo nguyên man tộc lấy nguyên thủy, dã man cùng hung ác trứ danh, Bạo tộc.
Nói cách khác, một khi cứ điểm Lưu Kim thất thủ, Trường Bàn thành sẽ đứng mũi chịu sào gánh vác nhiệm vụ ngăn địch ở ngoài biên giới.
Tô Trầm từ Tiềm Long viện mà đến, đi là cửa nam.
So với cửa bắc to lớn uy nghiêm, phòng ngự cửa nam tương đối đơn giản hơn nhiều, ngay cả tường thành cũng thấp bé hơn rất nhiều.
Đây là vì phía nam Trường Bàn thành chính là cả mảng lớn lãnh địa Nhân tộc, nếu có một ngày, Nhân tộc không cẩn thận đánh mất Trường Bàn thành, như vậy tương lai đánh trở về, thi thố phòng ngự một phương đối mặt mình tự nhiên là càng yếu càng tốt.
Bởi vì là học viên Tiềm Long viện, trải qua dò hỏi một chút, Tô Trầm đã được cho vào trong thành.
Mặc dù là ở ban đêm, Trường Bàn thành cũng tương đối náo nhiệt. Trên đường khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi. Tinh đăng lấy nguyên thạch để thiêu đốt treo ở trên cửa hàng chỗ nào cũng có, đèn đóm ở Lâm Bắc thành chỉ có cửa hàng lớn nhất xa hoa nhất mới có thể sử dụng ở đây thế mà thành tiêu chuẩn.
Hành tẩu ở dưới ánh đèn rực rỡ, bước chân của Tô Trầm càng thêm vội vàng.
Đi thêm một đoạn đường, Tô Trầm tới trước một cửa hàng tên là “Trầm Hương các”.
Cửa hàng còn đang kinh doanh, Tô Trầm cất bước tiến vào.
Một gã sai vặt ân cần tới chiêu đãi: “Tiên sinh mời vào bên trong. Tiệm nhỏ kinh doanh chủ yếu các loại dược liệu quý hiếm, nhân tiện cũng bán một ít dược tề cao cấp. Không biết tiên sinh có gì cần?”
Tô Trầm cũng không nói chuyện, chỉ đem một khối lệnh bài đưa qua.
Gã sai vặt kia nhìn thấy lệnh bài, lập tức cả kinh, nói: “Khách nhân xin chờ.”
Tự vào buồng trong báo cáo.
Một lát sau đi ra, trực tiếp dẫn theo Tô Trầm đi vào, chỉ thấy bố cục kiến trúc phía sau đại sảnh thế mà lại tương đối phức tạp, sau khi rẽ ngang rẽ dọc đi một đoạn đường mới đến một căn phòng nhỏ.
Trong phòng sớm có người đang chờ, nhìn thấy Tô Trầm tiến vào, phất tay bảo gã sai vặt lui ra, lúc này mới khom người nói: “Lý Thứ ra mắt thiếu gia!”
“Đứng lên đi.” Tô Trầm nói.
Thì ra Trầm Hương các này là Lý Thứ xây dựng.
Nói chính xác, là từ sau khi Tô Trầm đến Tiềm Long viện theo học, liền bày mưu đặt kế Lý Thứ ở trong Trường Bàn thành mở cửa hàng.
Thứ nhất có thể an trí Lý Thứ, Minh Thư và Chu Hoành ba người bọn họ, mình trường kỳ không rời Tiềm Long viện, cũng không thể để bọn họ ở bên ngoài không có việc gì chứ. Thứ hai cũng có thể kiếm chút tiền tài cho Tô Trầm. Quan trọng nhất là có thể xử lý giao dịch của hắn cùng Vĩnh Sinh Điện Phủ. Vĩnh Sinh Điện Phủ mỗi tháng đưa tài liệu một lần cho hắn, đồ chính là đưa đến nơi này. Đương nhiên đám người Lý Thứ là không biết quan hệ của hắn cùng với Vĩnh Sinh Điện Phủ, đối với đám người Dạ Mị chỉ biết là bạn của Tô Trầm. Thứ ba chính là Tô Trầm ở trong quá trình học tập luyện chế dược tề, cũng sẽ có thành phẩm. Các thành phẩm này một bộ phận sẽ giao cho Vĩnh Sinh Điện Phủ, làm bù lại, cũng chứng minh tiến độ của mình, một bộ phận thì giao cho cửa hàng bán, trái lại kiếm lấy lợi nhuận cho mình.
Bởi vì có được đôi mắt nguyên năng, xác xuất thành công dược tề của Tô Trầm thật ra vẫn khá cao, cho nên sau một đoạn thời gian kinh doanh, cũng kiếm cho hắn chút tiền. Tuy so ra kém lúc trước phát tài, nhưng cũng thắng ở dòng chảy nhỏ mà kéo dài.
Nhưng xuất phát từ an toàn, quan hệ của Tô Trầm cùng Trầm Hương các vẫn luôn giữ bí mật, cho nên nơi này trở thành cứ điểm bí mật hắn liên lạc với bên ngoài.
Thời khắc này tới chủ vị ngồi xuống, Tô Trầm hỏi: “Những ngày qua có nhìn thấy Dạ Mị không?”
Lý Thứ trả lời: “Dạ Mị cô nương mấy ngày trước vừa tới, không gặp được thiếu gia, còn oán giận. Nói thiếu gia cả ngày chỉ biết ở trong viện học tập, cũng không ra.”
Tiềm Long viện không thể so với Tô phủ, bên trong tàng long ngọa hổ, cường giả chộp một cái được một đống.
Chút bản lãnh tiềm tung biệt tích kia của Dạ Mị ở Tiềm Long viện không đủ dùng, dám lẻn vào chính là muốn chết, cho nên đã hơn một năm nay, cho tới bây giờ cũng chưa từng hiện thân ở trong viện, cũng chỉ có thể ở trong Trầm Hương các này oán giận.
Nói tới, để Dạ Mị làm người liên lạc của hắn, vẫn là Tô Trầm yêu cầu.
Chính bởi vậy, Tô Trầm đến Trường Bàn thành, Dạ Mị cũng liền tới theo.
Nhưng Tô Trầm vừa vào Tiềm Long viện liền vùi đầu học tập, ngược lại đem cô em này trực tiếp ném ra sau đầu. Làm hại nàng ngay cả người bạn có thể cùng nhau chơi cũng không có, oán giận cũng không phải chỉ một hai ngày.
Thời khắc này Tô Trầm nghe xong cười nói: “Ta đây không phải đến rồi sao? Ngươi đi thông báo nàng, nói ta muốn gặp nàng.”
“Chỉ là gặp cô ấy sao?” Lý Thứ là người hiểu Tô Trầm.
“Thuận tiện bàn chút việc làm ăn.” Tô Trầm nói.
“Ngươi còn biết tới gặp ta?”
Trong Trầm Hương các, Dạ Mị nhận được tin tức hấp tấp chạy tới trừng to mắt nhìn Tô Trầm, nhìn hồi lâu mới xác nhận đây quả thật là Tô Trầm.
Hôm nay nàng rốt cuộc không là mỗi lần mò đến bên người Tô Trầm tới gặp hắn nữa, cũng tháo tấm lụa đen che mặt.