Chương 213: Ám sát
* * *
Một khuôn mặt thanh tú mà hơi tỏ ra tái nhợt, mắt to, cằm nhọn, mũi cao, mặt trái xoan tiêu chuẩn. Nhưng đặt ở thời đại này, loại hình dáng khuôn mặt này cũng không được yêu thích, cái gọi là mặt hồ ly chỉ chính là loại này, lại rất phù hợp thẩm mỹ của Tô Trầm.
Nói đến cũng thú vị, khi Dạ Mị tháo khăn che mặt, Tô Trầm lại đeo ngụy trang.
Tô Trầm ngồi ở trên vị trí của mình, ung dung thưởng thức bộ dạng ngây thơ của Dạ Mị khi tức giận: “Xem lời này, làm như ta nợ ngươi rất nhiều tiền.”
“Ngươi cho rằng ngươi không nợ chúng ta rất nhiều tiền sao? Đừng quên một năm qua chúng ta cung cấp cho ngươi bao nhiêu tài liệu.” Dạ Mị chống hông hầm hừ nói.
“Đó không phải ta nợ, là thù lao của ta.” Tô Trầm trả lời.
Tô Trầm hừ lạnh: “Nhưng ngươi cũng từng đáp ứng phải nhanh một chút tăng lên tiêu chuẩn dược tề sư. Nhưng nhìn từ dược tề ngươi lần trước đưa tới, tiêu chuẩn dược tề sư của ngươi tăng lên cũng không nhanh.” Dạ Mị không khách khí trả lời.
“Thôi đi, lời này ngươi dùng để dỗ người khác đi. Chỉ là một năm thời gian, ta đã làm ra dược tề trị liệu vết thương nhẹ cùng dược tề bền bỉ, tốc độ này cũng có thể tính là chậm?”
Sau khi trải qua một đoạn thời gian cố gắng, Tô Trầm rốt cuộc nắm giữ kiên nhận dược tề, có thể qua một cửa này, liền ý nghĩa hắn trở thành dược tề sư chính thức, chỉ là chưa đi khảo hạch mà thôi.
Tốc độ này nói thực ra đã không chậm.
Dạ Mị hừ một tiếng: “Nhưng so với tốc độ lúc trước của ngươi đã chậm đi rất nhiều.”
Cái này lại đúng, Tô Trầm ở nửa năm trước đã bắt đầu chế tác kiên nhận dược tề, lại dùng cả nửa năm thời gian mới đột phá ngưỡng cửa này. Có thể nói tốc độ tăng lên của Tô Trầm chủ yếu là đến từ đoạn thời gian sớm nhất, về sau tốc độ ngược lại đã chậm đi.
Nếu là người khác, dùng nửa năm vượt qua kiên nhận dược tề ngưỡng cửa này có lẽ bình thường, nhưng Vĩnh Sinh Điện Phủ ở sau khi xác nhận Tô Trầm ở phương diện này quả thực rất có thiên phú, liền biết thời gian hắn dùng có chút quá dài.
Cái này ý nghĩa nửa năm sau, hắn phân tâm ở chỗ khác, dẫn tới tốc độ giảm đi.
Bọn họ đoán cũng không sai, bởi vì khoảng thời gian này luôn luôn nghiên cứu Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật, Tô Trầm không thể không đem thời gian luyện tập dược tề sư sớm định ra giảm bớt cả thảy một nửa.
Vĩnh Sinh Điện Phủ chính là sâu sắc phát hiện điểm ấy, cho nên mới bảo Dạ Mị thúc giục hắn.
Cấp bậc tài liệu và dược tề chia ra phổ thông, khó được, quý hiếm, truyền kỳ cùng thần dược, cấp bậc dược tề sư thì đối ứng cấp bậc tài liệu, chia ra nhập môn, tư thâm (thâm niên), trác tuyệt, đại sư cùng truyền thuyết, cũng có phân chia cao thấp.
Tỉnh thần dược tề là dược tề cấp quý hiếm, cho nên dưới tình huống bình thường cần dược tề sư cấp trác tuyệt mới có thể chế tác. Nếu là đi tuyến đường chuyên tinh, như vậy thâm niên cấp cao cũng có thể miễn cưỡng chế tác.
Thi Linh Hoa là tài liệu cấp truyền kỳ, dùng tài liệu cấp truyền kỳ chế tác dược tề cấp quý hiếm, thật sự có chút lãng phí, cũng có thể lý giải vị Phong đại sư kia vì sao phải kiên quyết phản đối.
Tô Trầm dùng một năm thời gian chính thức nhập môn dược tề sư, tốc độ không chậm, nhưng khoảng cách dược tề sư thâm niên cấp cao còn kém một cấp rưỡi.
Một cấp rưỡi này không phải thêm hai năm thì có thể đạt tới, nó cần lượng lớn luyện tập để nâng cao bản thân, không đủ thời gian là không được, cũng có thể lý giải tâm tình bức thiết của Vĩnh Sinh Điện Phủ.
Tô Trầm uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Ta gần đây gặp được cái phiền toái, bị phiền toái này chậm trễ một chút, đây không phải tới tìm các ngươi sao. Giải quyết phiền toái này, ta hẳn là sẽ có nhiều thời gian hơn đầu nhập đến trên luyện tập dược tề.”
Dạ Mị hừ lạnh: “Đã biết sẽ là như thế. Nhưng Tô Trầm, ngươi bớt cái trò này đi. Việc nào ra việc đó, cho dù chúng ta vội nữa, cũng sẽ không làm việc không công cho ngươi.”
“Ồ? Thông minh lên rồi sao?” Tô Trầm kinh ngạc.
“Đương nhiên!” Dạ Mị kiêu ngạo nâng cằm. Nhưng câu tiếp theo thì lại ngốc nghếch: “Tang đại nhân sớm biết ngươi tìm ta khẳng định không có chuyện tốt, tám phần chính là có phiền toái muốn chúng ta giải quyết, may mà lão dự đoán được đã nhắc nhở.”
“...” Tô Trầm cũng không biết nói gì.
Đại khái là bản thân cũng biết nói nhiều thì sai nhiều, Dạ Mị thè lưỡi, vẻ mặt trái lại rất đáng yêu, sau đó mới hỏi: “Này, tìm ta đến rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không phải quá phiền toái, ta giúp ngươi.”
Lời này có tình vị hẳn lên, Tô Trầm nghe xong cũng thoải mái hơn, cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là có mấy tiểu tử đui mù muốn tìm ta làm phiền.”
“Thực lực gì?”
“Giống với ta, Dẫn Khí bậc thấp.”
“Vậy bản thân ngươi không thể đối phó?”
“Bọn họ nhiều người. Hơn nữa mấy ngày hôm trước còn sáu đánh một đối phó một người bạn của ta, kết quả vẫn để hắn chạy, bản thân chết hai người, một bị thương nặng. Ta đánh giá sau khi trải qua một lần suy sụp như vậy, bọn hắn lần sau lại ra tay, sẽ chỉ tìm đến trợ thủ nhiều hơn mạnh hơn. Ta không hy vọng mình thành vật hi sinh sau khi bọn hắn tổng kết kinh nghiệm, nếu có thể, ta càng muốn tiến một bước tăng mạnh kinh nghiệm thất bại của bọn hắn, cho bọn hắn thêm một bài học.”
“Ta có thể tìm hai tên Dẫn Khí bậc cao giúp ngươi.”
“Không đủ.” Tô Trầm lắc đầu: “Ta cần ít nhất ba Dẫn Khí bậc cao cùng hai hảo thủ Phí Huyết cảnh.”
Dạ Mị kinh ngạc: “Ngươi quá để mắt bọn hắn rồi nhỉ?”
“Huyết mạch quý tộc, tinh anh Tiềm Long viện, không phải nguyên sĩ bình thường có thể đối kháng, trừ phi Vĩnh Sinh Điện Phủ cho rằng chất lượng tinh anh của mình cao hơn Tiềm Long viện, nếu không vẫn là thành thành thật thật chơi áp chế cấp bậc đi.”
Dạ Mị không phản đối.
Tiềm Long viện tập hợp tinh anh nhân tài cả nước, cùng là Dẫn Khí cảnh, Dẫn Khí của Tiềm Long viện tuyệt đối là mạnh nhất, cho dù học sinh năm thứ nhất cũng không thể xem nhẹ.
Cầm lấy vòng tay truyền âm, Dạ Mị thấp giọng nói vài câu, sau đó trả lời: “Gấp mười giá cố định, tất cả tài vật từ trên người mục tiêu đạt được đều thuộc về bên ra tay.”
Giá một lần này cao hơn lúc đối phó Âm Sơn quân không ít, nhưng cũng coi như hợp lý.
Tô Trầm gật đầu: “Có thể, nhưng ta muốn sống.”
Dạ Mị lại thấp giọng nói vài câu, trả lời: “Mười lăm lần giá cố định.”
Bắt sống hiển nhiên khó hơn nhiều so với giết người, đối phương trực tiếp tăng bảng giá.
Tô Trầm gật đầu: “Được.”
Chỉ cần có thể đạt mục đích, chút tiền ấy không đáng nói.
Sau khi đàm phán xong chính sự với Dạ Mị, hai người lại hàn huyên một lát, Dạ Mị rốt cuộc cáo từ muốn đi.
Tô Trầm nói: “Đúng rồi, ngươi ở chỗ nào?”
“Ngoại ô thành nam.”
“Vậy vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi.”
“Được.” Dạ Mị cười đáp ứng.
Rời Trầm Hương các, hai người cùng nhau đi hướng ngoài thành, dọc đường nói nói cười cười.
Sau khi ra khỏi thành, hai người đi thêm một đoạn đường, mắt thấy đến lối rẽ, Tô Trầm nói: “Được rồi, đến nơi đây thì phải tách ra, chúng ta lần sau gặp lại.”
“Lần sau gặp lại.”