Chương 214: Dốc Hồng Vân (Thượng)
* * *
Nói tạm biệt, Tô Trầm tự rời khỏi Dạ Mị đi hướng Tiềm Long viện, chỉ là đi chưa được bao xa, trong tai lại mơ hồ truyền đến tiếng vang kim loại.
Thanh âm này rất thấp, nếu không phải Tô Trầm làm người mù hơn ba năm, thính lực kinh người, thật sự chưa chắc có thể nghe thấy.
Nghe phương hướng thanh âm, chính là hướng của Dạ Mị.
“Không ổn!” Tô Trầm biến sắc, xoay người chạy trở về, Yên Xà Bộ vận dụng đến mức tận cùng, nhanh như gió giật.
Khi hắn chạy tới, liền nhìn thấy một người bịt mặt đồ đen đang một chưởng đánh bay Dạ Mị.
Dạ Mị bị hất lên không trung, hộc máu không dừng, người áo đen kia đã đột nhiên bay lên, đoản kiếm trong tay đâm thẳng Dạ Mị, ra tay vừa ác vừa nhanh.
Soạt!
Vài cái lá cỏ bắn về phía người áo đen, rít gào ra tiếng gió sắc bén, chính là Tô Trầm dùng Phi Hoa Thủ kịp thời ném lá cây ngăn cản đối phương.
Người áo đen kia bất đắc dĩ, chỉ có thể trở tay vung kiếm, nháy mắt liên tục đâm ba kiếm, đem ba cái lá cỏ đâm trúng toàn bộ, chuẩn xác vô cùng.
Ngay sau đó, một con Bạo Liệt Hỏa Điểu khổng lồ bay đến.
Tô Trầm sốt ruột cứu người, lần này toàn lực ra tay, dùng chính là Bạo Liệt Hỏa Điểu cường hóa.
Mắt thấy Bạo Liệt Hỏa Điểu cường hóa đã sắp cắn nuốt người áo đen kia, ngay lúc đó, thân hình người áo đen đột nhiên chợt lóe, dưới ánh trăng huyễn hóa ra một hình ảnh ánh sáng kỳ lạ, giống như biến mất ở trong ánh trăng, cả người cũng biến thành hư vô.
Con chim lửa to béo ầm ầm bay qua, thế mà lại xuyên qua thân thể người áo đen kia biến mất không dấu vết.
Tô Trầm bị một màn này làm kinh ngạc ngây người, cuối cùng có hắn cản trở chút, Dạ Mị đã thoát ly nguy hiểm, sau khi rơi xuống đất vội vàng lui về phía Tô Trầm.
Hai người liên hợp một chỗ, đồng thời đối mặt người áo đen kia.
Người áo đen như cũng biết mình đã mất đi cơ hội, ngay cùng lúc hai người sóng vai, nhìn Tô Trầm một cái thật sâu.
Trong ánh mắt sáng ngời, là phẫn nộ không giấu được.
Sau đó thân hình người áo đen chợt lóe, đã hướng xa xa lướt đi, thân pháp tốc độ cực nhanh, không ở dưới Tô Trầm một chút nào.
Nhìn thấy người áo đen bị dọa chạy mất, Tô Trầm lúc này mới thở phào.
Quay đầu nhìn nhìn Dạ Mị, hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Dạ Mị hơi ổn định tinh thần chút: “Ta cũng không biết, ngươi vừa đi không lâu, người kia lại đột nhiên xông ra ra tay với ta.”
“Không biết?” Nghe được lời này, Tô Trầm nở nụ cười.
Dạ Mị bị hắn cười làm cho không hiểu gì, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Tô Trầm trả lời: “Thân là thích khách, lại bị người ta ám sát... Trái lại cũng coi như một chuyện kỳ quặc.”
Cả khuôn mặt Dạ Mị trở nên đen sì.
Nói giỡn thì nói giỡn, trong lòng Tô Trầm, chuyện này chỉ sợ không đơn giản.
Cho nên hắn hỏi Dạ Mị: “Hỏi ngươi chuyện này.”
“Cái gì?”
“Thân phận chân thật của ngươi, không phải kiểu như công chúa đất nước đã diệt vong nào chứ?”
Dạ Mị bị vấn đề của hắn làm cho ngẩn ra: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ta không phải nói giỡn.” Tô Trầm nghiêm mặt nói.
Dạ Mị bị hắn nói có chút hoảng hốt, đành phải trả lời: “Không phải, ta xuất thân hạ tầng Nguyệt tộc, thân thế hèn mọn, sao có khả năng là công chúa quốc gia đã diệt vong nào?”
Dạ Mị là Nguyệt tộc, Tô Trầm sớm đã biết.
Nguyệt tộc trời sinh am hiểu ẩn nấp, ở dưới ánh trăng hành động nhanh nhẹn, cũng có thể dễ dàng ẩn vào trong bóng đêm, bởi vậy là thích khách trời sinh.
“Đã không có thân phận cao quý gì, vậy lý do tìm ngươi gây sự sợ là chỉ có một...” Tô Trầm trầm giọng nói: “Vĩnh Sinh Điện Phủ!”
Dạ Mị cũng tỉnh ngộ lại: “Ý ngươi là nói, thân phận ta đã bại lộ?”
“Ừm, có khả năng này. Nhưng ta nhắm chừng đối phương cũng không thể xác định, nếu không phải làm nên là báo quan cùng theo dõi, mà không phải trực tiếp ra tay. Ta thấy bộ dáng người nọ vừa rồi ra tay, không giống là muốn giết ngươi, trái lại giống muốn bắt ngươi, có thể muốn xác nhận thân phận ngươi. Ngươi sau khi trở về tốt nhất nói với bên trên một tiếng, lập tức đổi chỗ.”
“Vậy ngươi làm sao bây giờ?”
“Ta không sao, ta dịch dung, đối phương hẳn không nhận ra.”
“Được rồi, bản thân ngươi cũng cẩn thận thêm.”
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Tô Trầm trực tiếp đem Dạ Mị tiễn đến phụ cận cứ điểm Vĩnh Sinh Điện Phủ lúc này mới rời khỏi.
Trở lại Tiềm Long viện, Tô Trầm vẫn tiến vào như thường, vô kinh vô hiểm như vậy về tới trong học viện, những người phụ trách giám thị Tô Trầm hoàn toàn không ngờ Tô Trầm đã ở dưới mí mắt của bọn họ đi ra ngoài một vòng.
Nhưng ngay sau khi Tô Trầm tiến vào Tiềm Long viện, một bóng người màu đen lại hiện ra ở cách đó không xa, thế mà chính là người áo đen lúc trước đánh lén kia.
Nhìn Tô Trầm tiến vào trong viện, trong mắt người nọ hiện lên một tia kinh ngạc: “Thế mà lại là học viên Tiềm Long viện?”
Thuận tay đem khăn đen giật xuống, lộ ra một khuôn mặt trong veo như ánh trăng, lại là một cô nương da trắng hơn tuyết, sau khi cởi đồ đen thế mà cũng đi hướng Tiềm Long viện, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
——————————
Hôm sau, Tô Trầm như bình thường, ban ngày đi học, buổi chiều đi thư viện đọc sách một lát, lúc chạng vạng ở trong một cửa hàng trong viện ăn cơm xong, lúc này mới đủng đỉnh đi về hướng ngoài viện.
Tốc độ của hắn không nhanh, cả quãng đường thong thả đủng đỉnh, ngẫu nhiên nhìn thấy bạn học quen biết còn có thể dừng lại chào hỏi, tùy ý nói vài câu, dẫn tới những người phụ trách giám thị hắn muốn không chú ý đến hắn cũng khó.
Nhìn thấy Tô Trầm ra khỏi trường, những kẻ bị mua kia đã ùn ùn dùng phương thức của mình thông báo chủ của mình.
Bên này Tô Trầm sau khi rời viện tự đi về hướng đông.
Mặt đông của Tiềm Long viện là Lạc Ưng sơn, thế núi hiểm trở, bên trong có vô số hung cầm mãnh thú, thường xuyên đi ra quấy rầy người qua đường.
Long Tang buổi đầu lập nước vốn tính đem Lạc Ưng sơn thanh lý một lần, khiến Lạc Ưng sơn vốn hung hiểm hoàn toàn an toàn.
Sau khi Tiềm Long viện thành lập, đời viện chủ đầu tiên cho rằng cần tìm một chỗ lịch luyện cho học viên, trong Lạc Ưng sơn có mãnh thú, lại không có thú tộc, lẻ loi trong lãnh thổ Nhân tộc, tương đối an toàn, thích hợp dùng để tôi luyện học viên, bởi vậy đem kế hoạch thanh lý Lạc Ưng sơn gác lại.
Từ khi đó trở đi, Lạc Ưng sơn trở thành một hiểm địa đặc thù trong Long Tang quốc, chuyển thành phục vụ học viên Tiềm Long viện lịch luyện. Học viên Tiềm Long viện có thể tự tiến vào Lạc Ưng sơn săn giết hung thú, tôi luyện bản thân, quy củ chính là, không thể kết thành tiểu đội bảy người trở lên, không thể săn giết thú còn nhỏ. Nếu có chết hay bị thương, tự mình phụ trách.
Tu hành là việc hung hiểm, mặc dù là học viên cũng phải làm tốt chuẩn bị gánh vác phiêu lưu.
Hàng năm Tiềm Long viện đều có chỉ tiêu tử vong của mình, chỉ cần không vượt qua chỉ tiêu, vậy thì không có vấn đề.
Tình huống tương tự, đây cũng thành nơi rất nhiều học viên Tiềm Long viện giải quyết ân oán.