Chương 233: Tổ đội
* * *
“Ngươi thì tiêu sái. Sớm biết như vậy, ta cũng đi với bọn hắn rồi.” Vương Đấu Sơn tức giận nói.
“Đội ngũ còn nhiều mà, cần gì cứ phải gia nhập một tổ của bọn họ.” Tô Trầm từ từ trả lời.
“Ồ?” Lời Tô Trầm nói, khiến Vương Đấu Sơn kinh ngạc mở to mắt: “Nghe khẩu khí này của ngươi, ngược lại là thế nào cũng phải đi Thiên Trần Hạp một chuyến rồi?”
Bốn năm qua, Tô Trầm luôn vùi đầu nghiên cứu, chân không ra khỏi cửa, rất nhiều hoạt động đều bị hắn từ chối, chỉ ngẫu nhiên cùng nhau uống trà, tán gẫu với Vương Đấu Sơn Kim Linh Nhi.
Cho nên Vương Đấu Sơn vốn tưởng, lần này cho dù Trương Thánh An đồng ý mang theo Tô Trầm, mình bên này cũng phải làm công tác động viên Tô Trầm cả buổi.
Không ngờ Tô Trầm thế mà đã quyết định chủ ý muốn đi Thiên Trần Hạp.
Tô Trầm nhún nhún vai nói: “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
Hoàn thành Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật, hắn lập tức rảnh rỗi cả đống thời gian.
Tĩnh quá thì muốn động, ngủ đông bốn năm, cũng đã tới lúc thả lỏng gân cốt rồi.
Vương Đấu Sơn nghe mà mừng rỡ: “Vậy thì tốt, ta bây giờ đi hỏi đội ngũ khác một chút.”
“Nhớ rõ cộng thêm Vân Báo.” Tô Trầm nói.
“Biết rồi.”
Vương Đấu Sơn đáp ứng, hướng bên trong đám người chui vào trước, xem xem còn có đội ngũ nào cũng muốn đi Thiên Trần Hạp, mang theo hai người bọn hắn.
Nhưng ra ngoài Vương Đấu Sơn dự đoán, rất nhiều đội ngũ sau khi nghe nói là mấy người bọn họ, đều tỏ vẻ, Vương Đấu Sơn có thể gia nhập, Vân Báo cũng có thể cân nhắc, nhưng Tô Trầm không được.
Nhờ phúc từng đứng hạng năm kỳ thi Tam Sơn quận, rất nhiều người biết hắn.
Nhưng cũng bởi vậy, rất nhiều người cũng biết hắn “ngã xuống”. Là một ngôi sao băng, cảnh ngộ của Tô Trầm cũng không phải bí mật gì, bốn lần chưa tham gia bình xét cuối kỳ, càng làm cho hắn trở thành đại danh từ người nhu nhược.
Dẫn tới rất nhiều người vừa nghe nói Tô Trầm, lắc đầu từ chối luôn.
Cũng có người đồng ý Tô Trầm gia nhập, lại yêu cầu phần lợi của Tô Trầm chỉ có thể tính là nửa phần, lý do tự nhiên là hắn không đủ thực lực, không đủ dũng khí, cho hắn nửa phần đã là nể mặt Vương Đấu Sơn.
Vương Đấu Sơn giận dữ rời khỏi, tìm một vòng, cuối cùng tìm tới Phi Tuyết minh.
Phi Tuyết minh lần này cũng có ý thám hiểm Thiên Trần Hạp, bởi vì thành viên Phi Tuyết minh thực lực phổ biến không tính là mạnh, ngược lại chưa không chào đón đối với Tô Trầm.
Nhưng bọn họ từ chối Vương Đấu Sơn.
Lý do là Vương Đấu Sơn là huyết mạch quý tộc, không phải người chung đường với bọn họ.
Trên thực tế lý do như vậy cũng từng xuất hiện ở trong đội ngũ khác, rất nhiều người không phải bởi vì thực lực Tô Trầm mà không cần hắn, mà vì hắn không phải huyết mạch quý tộc.
Đối với Phi Tuyết minh mà nói, phương thức tốt nhất bảo vệ tôn nghiêm bản thân chính là cũng đem bản thân vẽ ra một vòng, cũng từ chối người ngoài vòng tham gia.
Vương Đấu Sơn thực lực tuy mạnh, nhưng hắn là huyết mạch quý tộc, để hắn gia nhập, chẳng khác nào hỏng bảng hiệu của Phi Tuyết minh, tự nhiên là không có khả năng tiếp nhận.
Bởi vậy, lo liệu cả buổi thế mà không có ai cần ba người bọn Vương Đấu Sơn.
Trong lòng đang sinh hờn dỗi, lại thấy một tiểu cô nương mặc váy ngắn liền thân ngang đầu gối màu đỏ thêu áng mây, trên cánh tay quấn dải băng đỏ, lộ ra đến cẳng chân cũng quấn dải băng đỏ đến tận trên giày, dùng dây bảy màu buộc hai bím tóc xoắn quẩy, khuôn mặt thanh tú đáng mến rụt rè đi tới, nói: “Xin hỏi các ngươi là đang tìm đội ngũ đi Thiên Trần Hạp sao?”
Tô Trầm Vương Đấu Sơn nhìn lẫn nhau.
Tô Trầm nói: “Đúng, xin hỏi ngươi là...”
Tiểu cô nương kia liền nói: “Ta tên Đỗ Tình, ta cùng mấy người bạn đang định đi Thiên Trần Hạp trải qua nguy hiểm, vừa lúc thiếu người, nếu không các ngươi cứ gia nhập chúng ta.”
Ba người bọn Tô Trầm nhìn nhau.
...
Một lát sau, ba người đứng ở trước mấy thiếu niên nam nữ.
Đỗ Tình chỉ vào nam tử mặc trang phục học viện màu trắng, đội nón học viện cao cao màu trắng, thoạt nhìn rất thuần hậu giản dị giới thiệu: “Đây là Trịnh Hạ, đội trưởng của chúng ta.”
“Vị này là Nghiêm Phục Hưng!” Đỗ Tình chỉ vào nam tử mặc áo dài xanh lơ, đi giày vuông đen sì, bên hông treo một dải tua rua thanh ngọc châu, búi tóc cao cao, gần cánh mũi bên phải có một nốt ruồi đen, tỏ ra rất đột ngột nói.
“Đây là Tôn Kế Tổ.” Nam tử Đỗ Tình giới thiệu cuối cùng là vị kỵ phong sáo trang bát quái cổ áo dựng, trong tay cầm cây quạt gấp, bên hông đeo một đôi vòng sắt, giày da trắng quá gối, mái tóc ngắn đen phiêu dật dài tới tai, có một đôi mắt xếch dài nhỏ.
“Lại thêm ta, bốn người chúng ta chính là tiểu đội Huy Hoàng!” Đỗ Tình khi nói chuyện, còn phi thường mạnh mẽ vung nắm tay nho nhỏ, mặt đầy nét tự hào.
Tô Trầm nhìn bốn người này, đã phát hiện được, bốn người này đều là xuất thân vô huyết.
Đại bộ phận học viên vô huyết đều là thành viên Phi Tuyết minh, nhưng bốn người này đã tự mình tổ đội, vậy tự nhiên không nằm trong số đó.
Bên này Trịnh Hạ đã đem Đỗ Tình kéo đến bên cạnh hỏi chuyện là thế nào.
Đỗ Tình liền hướng bên tai Trịnh Hạ thấp giọng nói: “Ta vừa rồi thấy tên béo kia hỏi vài cái đội ngũ, kết quả đều không có ai cần bọn họ. Ta nghĩ chúng ta không phải vừa lúc thiếu người sao? Liền đem bọn họ dẫn tới đây.”
Trịnh Hạ nghe xong ngạc nhiên: “Ta nói Tình Nhi này ngươi làm việc có thể đáng tin một chút hay không thế? Người ta không thu bọn hắn đương nhiên là có nguyên nhân. Ta vừa rồi đã nghe nói, Tô Trầm kia trước khi nhập viện thực lực không tệ, từng ở lúc kỳ thi lớn xông vào top mười. Nhưng sau khi nhập viện thì đắm mình, ngay cả bình xét cuối kỳ cũng chưa tham gia. Liên tục bốn năm đều chưa tham gia, hạt giống tiềm lực cũng bị hủy bỏ, có thể nói đã không có thực lực lại không có dũng khí, cho nên người khác mới không lấy hắn.”
Đỗ Tình chu miệng: “Ta lúc đó chẳng phải muốn giúp bạn học một chút sao.”
Trịnh Hạ cười khổ: “Vậy ngươi cũng không thể bởi vì tốt bụng liền tùy tiện người nào cũng thu vào đội ngũ chứ!”
“Sao có thể tùy tiện người nào? Ta thấy mấy người bọn hắn chưa chắc kém. Ngươi xem tên mập kia, còn là huyết mạch quý tộc đấy.”
Trịnh Hạ nhìn nhìn Vương Đấu Sơn, gật đầu nói: “Gã kia trái lại không tệ.”
“Vậy không phải được rồi.” Đỗ Tình hưng phấn nói: “Ngươi xem, Tô Trầm có lẽ không được, nhưng mập mạp là huyết mạch quý tộc, hai người bọn họ cân bằng nhau, cũng kha khá rồi. Dù sao Thiên Trần Hạp chúng ta cũng chỉ là tới kiến thức một chút, thân là người không có huyết mạch thì đừng hi vọng nhiều như vậy.”
Nói đến phía sau, Đỗ Tình đã nắm tay Trịnh Hạ lắc lắc.
Trịnh Hạ bị nàng lắc tới mức bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng: “Được được, thật sự sợ ngươi rồi.”
Hai người bọn họ bên này nhỏ giọng nói chuyện, Tô Trầm thính tai, lại nghe được tất cả.
Nghe được mình vốn là được người ta đồng tình mới dẫn vào trong đội ngũ, nhất thời cũng không biết nói gì.
Nhất là mình còn thơm lây Vương Đấu Sơn, được “bên cao bên thấp” mới có thể gia nhập, càng thêm cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.