Chương 241: Đánh gục
* * *
Tô Trầm khẽ buông tay, hỏa ưng kia đã rời tay bay ra, ở sau khi phát ra một tiếng hót bén nhọn thật dài thì lao về phía cự viên, hóa thành một dòng lửa chảy xiết mạnh mẽ lao về phía đối thủ.
“Ngao! ! !”
Ở một khắc hỏa ưng đánh trúng mục tiêu, Kim Cương Cự Viên phát ra tiếng gào thống khổ trước nay chưa từng có...
Trong tiếng gào thê lương mang theo phẫn nộ.
Khi làn khói tan đi, có thể nhìn thấy trên thân cự viên xuất hiện một cái lỗ lớn khủng bố.
Kim Cương Chiến Thể khiến thân thể Kim Cương Cự Viên cứng rắn như nham thạch, nhưng năng lượng công kích mãnh liệt ngay cả nham thạch cũng vì thế mà nóng chảy, ở trên thân thể cứng như sắt thép này bị hòa tan ra một lỗ vết thương khủng bố, bên trong thậm chí lộ ra xương trắng nhởn.
Nhưng ngay sau đó, vết thương của nó bắt đầu tự động khép lại.
Năng lực khôi phục của tên to xác này cũng cường đại không tầm thường.
Dù vậy, Kim Cương Cự Viên vẫn phẫn nộ.
Trước đây, chưa từng có người nào khiến nó bị thương tổn nghiêm trọng như thế.
“Ngao!”
Trong tiếng rống cuồng bạo, thân thể con cự viên này thế mà như bơm hơi, thân thể đột nhiên to thêm vài phần.
Nó như một ngọn núi hướng Tô Trầm lao tới, thân thể thật lớn cấu thành bóng ma bao phủ đỉnh đầu Tô Trầm.
Nhìn thân thể con cự viên này phình to, Tô Trầm phát ra tiếng ‘Ồ’ khẽ.
Kim Cương Cự Viên sở dĩ gọi là cự viên mà không gọi là chiến viên, là vì trong huyết mạch chúng nó có gien cự thú, theo trưởng thành có thể không ngừng tăng lên.
Mà biểu hiện rõ ràng nhất khi thực lực chúng nó tăng lên chính là hình thể.
Thân thể càng lớn, thực lực càng mạnh.
Kim Cương Cự Viên cao hai trượng chỉ là tồn tại nhỏ yếu nhất trong gia tộc này, thể hình nó có lẽ lớn hơn nhân loại nhiều, nhưng ở trong gia tộc hung thú lại chỉ có thể tính là bình thường, cách cự thú càng như một trời một vực.
Nhưng tiềm lực huyết mạch của chúng nó lại khiến chúng nó có thể không ngừng tăng lên.
Kim Cương Cự Viên là một loại sinh vật dễ nổi giận, phẫn nộ sẽ kích phát huyết mạch của chúng nó, khiến chúng nó không ngừng thức tỉnh lực lượng huyết mạch của mình, càng ngày càng mạnh.
Tình huống vừa rồi chính là như thế, con Kim Cương Cự Viên này bởi vì thống khổ mà dẫn tới cực độ phẫn nộ, kích phát một tia lực lượng viễn cổ kia trong huyết mạch, khiến lực lượng của nó lại mạnh hơn vài phần.
“Gào! ! !”
Nó cuồng nộ tru lên lao tới, tốc độ so với ban đầu lại nhanh thêm rất nhiều.
Tô Trầm vội lui, lửa tái hiện trong lòng bàn tay, một con hỏa ưng ngưng tụ ra ở đây.
“Đi!” Tô Trầm quát một tiếng, con hỏa ưng kia bay ra.
Nhưng một lần này, nó chưa hóa thành dòng lửa nóng rực nữa, mà là trực tiếp lấy tư thái chim ưng lao vào trên thân cự viên kia, vậy mà lại như có chút linh tính, mổ một phát ở chỗ cự viên lúc trước bị thương, nơi này không có Kim Cương Chiến Thể thủ hộ, trực tiếp bị xé xuống một khối máu thịt lớn.
Cự viên điên cuồng gào thét đấm về, đánh lên thân hỏa ưng, chỉ là con hỏa ưng này toàn thân do nguyên năng hỏa diễm ngưng tụ thành, căn bản không phải sinh mệnh thực chất, mặc cho cự viên kia giày vò như thế nào, cũng chỉ đập ra mảng lớn đốm lửa văng khắp nơi.
Đây chính là thứ Tô Trầm từ chỗ Yên Hỏa học được.
Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm tuy cường đại, nhưng theo thời gian trôi qua, thực lực mọi người tăng lên, cũng dần dần theo không kịp tình thế.
Năm đó Thạch Khai Hoang dùng một chỉ kia dạy Tô Trầm, cái gì gọi là tầm mắt.
Dừng lại ở Bạo Liệt Hỏa Điểu uy lực tạm thời cường đại, đã định sẵn không có tiền đồ.
Cho nên Tô Trầm luôn luôn nghiên cứu như thế nào để nâng cao Bạo Liệt Hỏa Điểu.
Một trận chiến dốc Hồng Vân, Yên Hỏa chiến đấu khiến Tô Trầm thấy được phương hướng tăng lên của Bạo Liệt Hỏa Điểu.
Lửa của Yên Hỏa ngưng tụ có thể hình thành tồn tại thực chất, không là công kích mang tính chất một lần rồi, mà là làm từng cá thể ra đòn, tuy sẽ khiến nguyên kỹ này sức một phát một lần yếu đi, nhưng cũng càng thêm kéo dài, chẳng những có thể tạo được tác dụng công kích quấy rầy, còn có thể hấp thu hỏa lực.
Thời khắc này con cự viên chính là bị hỏa ưng hấp dẫn, nhất thời thế mà không để ý tới đối phó Tô Trầm.
Thừa dịp này, trong tay Tô Trầm đã lại lần nữa ngưng tụ một con hỏa ưng mới.
Một đặc điểm khác lớn nhất của Bạo Liệt Hỏa Ưng chính là nhiều con hỏa ưng có thể đồng thời tồn tại.
Một lại một con Bạo Liệt Hỏa Ưng từ trên tay hắn cất cánh, quạt lửa ngập trời đánh về phía con cự viên kia.
Kim Cương Cự Viên điên cuồng vung cánh tay, đập cho lũ hỏa ưng kia như sao băng đầy trời không ngừng bắn ra một mảng đốm lửa to lớn, như một vũ giả nghênh đón đèn đuốc rực rỡ nhảy múa.
Ở dưới cánh tay to lớn mạnh mẽ điên cuồng kia của nó, lửa cấu thành thân thể hỏa ưng sẽ trở nên càng lúc càng ít, thân thể hỏa ưng cũng càng lúc càng nhỏ.
Đến cuối cùng không thể duy trì thân thể của mình, sẽ ầm ầm nổ mạnh.
Mỗi một lần phát nổ, đều sẽ để lại ở trên thân thể Kim Cương Cự Viên một chút vết thương nhỏ bé.
Tuy những vết thương này phần lớn không nặng, lại càng lúc càng nhiều, không ngừng tích lũy.
Càng đòi mạng hơn là, bọn Bạo Liệt Hỏa Ưng này nối đuôi nhau vọt tới, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Cự viên điên cuồng rống giận.
Nó bị thương càng lúc càng nặng, máu chảy lưu càng nhiều, khí lực cũng dần dần rời nó mà đi.
Lúc này lại nhìn thân thể nó, toàn bộ bộ lông hầu như đều bị thiêu hủy, làn da cháy khét một mảng lớn, hầu như không tìm được một khu vực đầy đủ.
Năng lực khôi phục cường đại cũng không cách nào bù lại lượng lớn vết thương, năng lượng sinh mệnh bị áp bức đến cực hạn, bước chân Kim Cương Cự Viên càng lúc càng tập tễnh, cũng càng lúc càng nặng nề.
Thật ra Tô Trầm cũng không ổn hơn là bao.
Bạo Liệt Hỏa Ưng tiêu hao đối với nguyên lực càng nhiều, cũng càng lớn, hơn nữa do là tổ hợp áo thuật, cho nên cũng tiêu hao thể lực, chỉ trong chốc lát, hắn cũng sắp đem toàn bộ nguyên lực của mình đều ép cạn. Tiêu hao nguyên lực còn có thể thông qua nguyên thạch khôi phục, thể lực thì không được.
Cho nên thời khắc này không ngừng thi triển, Tô Trầm cũng càng lúc càng mệt, mặt càng thêm tái nhợt hẳn đi.
“Đáng chết, con này cũng quá cứng rồi nhỉ?” Tô Trầm mắng tiểu đội Huy Hoàng một tiếng đến bây giờ còn chưa đến, cổ tay khẽ lật, một con chim lửa to lớn xuất hiện ở trong tay.
Thể lực ở lúc này áp bức đến mức tận cùng, hắn đã không còn sức phóng thích hỏa ưng nữa.
Một đòn Bạo Liệt Hỏa Điểu cường hóa đánh ra, đánh vào trên thân cự viên kia, theo Bạo Liệt Hỏa Ưng không ngừng phát nổ ra lửa khói đầy trời.
Ở sau khi hoàn thành một đòn này, trước mắt Tô Trầm cũng mờ đi một phen.
Thế này nếu còn không giết được tên khốn kiếp kia, hắn cũng chỉ có thể sử dụng cái kia...
Cuối cùng con cự viên đó không duy trì được sự thần võ của nó nữa.