Chương 242: Đánh trả (Thượng)
* * *
Đòn Bạo Liệt Hỏa Điểu cường hóa này giống một cọng cỏ cuối cùng đè ngã lạc đà, Kim Cương Cự Viên ở sau khi trúng chiêu rốt cuộc ngã xuống.
Nó còn chưa chết, chỉ là vô lực bò dậy, trong mắt hiện ra thê lương tuyệt vọng, trong miệng phát ra tiếng gào thét bi thương.
Kim Cương là sẽ không ngã xuống.
Khi nó ngã, chính là yên giấc ngàn thu.
“Phù!” Thấy một màn như vậy, Tô Trầm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Thở hổn hển, Tô Trầm đi qua.
Hắn từ trong nhẫn lấy ra một số cái bình bắt đầu hứng máu cự viên, miệng còn thì thầm: “Đừng trách ta, dù sao ngươi cũng phải chết, trái lại không bằng làm chút cống hiến cho Nhân tộc chúng ta... Phẫn nộ có thể kích phát huyết mạch chi lực? Trái lại cần nghiên cứu kỹ một phen.”
Máu cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể cự viên chảy ra, tiến vào trong bình của Tô Trầm.
Tô Trầm trút đầy từng bình một, lại dùng bí pháp bịt lại.
Mục tiêu khi còn sống thu máu có sức sống nhất, nhất định phải bảo quản thật tốt.
Ở sau khi hứng năm bình, Tô Trầm lấy ra một bình ngọc, trực tiếp tới chỗ ngực cự viên, điểm một chỉ chỗ trái tim ở cự viên, lại đưa bình ngọc, lần này lại là thu tinh huyết trong tim cự viên.
Tinh huyết trong tim là bộ phận thuần túy nhất của hung thú, số lượng cũng có hạn, một khi mất đi nhất định phải chết, cho nên Tô Trầm thu cuối cùng.
Theo một giọt tinh huyết cuối cùng lăn vào trong bình, cự viên kia chậm rãi nhắm mắt lại.
Tô Trầm nhanh chóng đem bình thu hồi, bắt đầu hấp thu nguyên năng.
Rút máu hút nguyên năng, hắn ngược lại không lãng phí một chút nào.
Cũng chính là ở lúc này, phương xa hiện ra một đội bóng người quen thuộc.
Là bọn Trịnh Hạ Đỗ Tình.
“Tô Trầm, Tô Trầm!”
Rốt cuộc đến rồi.
Tô Trầm trừng mắt, nhưng vẫn trả lời: “Ở đây!”
“Trời ạ, là Tô Trầm, hắn ở nơi đó, hắn còn chưa chết, quá tốt rồi!”
Đỗ Tình phát ra tiếng hô vui vẻ lao tới.
Tâm tình bởi vì tới muộn mà ảo não ở lúc này rốt cuộc được giải thoát, lo lắng cùng bất an vô cùng sợ Tô Trầm chết bởi địch thủ cũng rốt cuộc buông xuống.
“Tô Trầm, ngươi không có việc gì thì tốt rồi... Thực xin lỗi, chúng ta không phải cố ý muốn hại ngươi, là có chuyện ngoài ý muốn. Ngươi đem con cự viên kia cắt đuôi rồi phải không? Không sao, chỉ cần người không có việc gì thì tốt rồi.” Trịnh Hạ hô to chạy tới, vừa chạy vừa giải thích.
Nhưng khi hắn chạy tới nơi, nhìn thấy là Tô Trầm đang đứng bên cạnh thi thể con cự viên kia.
Hắn đang dùng phương thức độc đáo của hắn siêu độ vong hồn cho con cự viên này.
“Cái này... Oh my god...”
Đoàn người hoàn toàn choáng váng...
“Các người dùng gần bốn nén hương thời gian, nếu đổi một người khác kiềm chế cự viên, vậy cũng đủ hắn chết ba bốn lần rồi... Cho nên ngươi tốt nhất cho ta một cái lý do tốt chút.”
Hấp thu xong một điểm sáng cuối cùng, Tô Trầm hoàn thành nghi thức của hắn, nhìn về phía Trịnh Hạ.
Vẻ mặt không tốt.
Mặc kệ là ai đụng phải loại tình huống này cũng không thể cao hứng.
“Xin lỗi, chúng ta đụng phải một số chuyện ngoài ý muốn.” Vương Đấu Sơn tiếp lời.
“Thật là có chuyện ngoài ý muốn, chủ nhân, chúng ta đã rất cố gắng chạy tới.”
Nghe được Vương Đấu Sơn và Cương Nham cũng nói như vậy, cơn tức của Tô Trầm giảm đi vài phần, hắn nhìn nhóm người này, chỉ thấy bọn họ mồ hôi ướt đẫm, vẻ mặt khẩn trương, hiển nhiên cũng là suốt quãng đường chạy như điên đến, chỉ là không biết vì sao, Vân Báo lại không ở trong đó.
“Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Mọi người lúc này mới đem tình huống nói ra.
Sau khi Tô Trầm dẫn đi cự viên, bảy người liền bắt đầu đem hết toàn lực công kích Kim Cương Cự Viên.
Tuy Kim Cương Chiến Thể của cự viên rất cường hãn, nhưng chung quy không chống đỡ được bảy người hung mãnh đả kích.
Mọi người điên cuồng tấn công, lúc mắt thấy đã sắp đem con cự viên đánh ngã, lại đột nhiên có một đám người tới.
“Một đám người tới?” Tô Trầm nhíu mày: “Người nào?”
“Là Trương Thánh An tên khốn đó.” Vương Đấu Sơn nổi giận đùng đùng trả lời: “Hắn vừa tới đã nói, con Kim Cương Cự Viên này thuộc về hắn, muốn chúng ta từ bỏ hết.”
“Hắn muốn cướp cự viên?” Tô Trầm sững sờ: “Thằng cha mắt cao hơn đỉnh đó từ bao giờ rơi tới mức vào nhà cướp của?”
“Không, hắn muốn là con sống.” Vương Đấu Sơn trả lời.
Tô Trầm đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Kim Linh Nhi?”
Kim Cương Cự Viên công phòng hai cực, tuy thủ đoạn chiến đấu đơn giản, lại cực kỳ thực dụng, nếu có thể để Kim Linh Nhi thuần phục nó, đã có thể dùng để làm làm khiên thịt, bản thân cũng là tay đấm cường đại. Khó được nhất là nó cũng là loại hung thú tương đối dễ khống chế, cũng khó trách bọn hắn nhìn trúng.
Trên thực tế sớm ở trước đó, bọn Trương Thánh An đã luôn luôn tìm kiếm một thượng phẩm hung thú hữu dụng cho Kim Linh Nhi hàng phục, nhưng mãi chưa tìm được mục tiêu thích hợp.
Lần này vô tình đi ngang qua, lại nhìn thấy tiểu đội Huy Hoàng thế mà đang chiến đấu cùng một con Kim Cương Cự Viên, lập tức nổi tâm tư, quyết định cướp con cự viên này.
Dù sao cũng đều là một đám học viên vô huyết, không có gì phải để ý.
Trong Tiềm Long viện, huyết mạch quý tộc cùng vô huyết đệ tử là đối đầu trời sinh, bình thường không có việc gì còn muốn gây sự, huống chi loại thời điểm này.
Tiểu đội Huy Hoàng tự nhiên không đồng ý, hai bên lập tức bùng nổ tranh chấp. Đáng tiếc đừng nói bọn họ vốn không phải đối thủ của tiểu đội Trương Thánh An, cho dù địch lại, đại chiến một trận với Kim Cương Cự Viên, nguyên lực tiêu hao lượng lớn, cũng không có khả năng thắng được đối phương.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cướp đi cự viên.
Tô Trầm quay sang Vương Đấu Sơn: “Kim Linh Nhi cứ nhìn bọn chúng cướp thứ của chúng ta?”
“Cô ấy đã khuyên bọn Trương Thánh An, nhưng không có tác dụng gì.” Vương Đấu Sơn thở dài.
Có câu hắn chưa nói, chính là lúc ấy bản thân Kim Linh Nhi cũng rất động lòng đối với con cự viên này.
Điều này khiến hành vi khuyên can đám người Trương Thánh An của nàng cũng không phải quá kiên quyết.
Tuy như thế, Tô Trầm cũng vẫn ý thức được điểm ấy.
Nếu không có Kim Linh Nhi động lòng, Trương Thánh An cũng sẽ không làm tự nhiên như vậy?
Chưa đi đánh giá cái gì, Tô Trầm chỉ hừ lạnh một tiếng: “Vậy sau đó thì sao? Vì sao không lập tức trở về?”
Cự viên đã bị cướp đi, vậy mau chạy tới đây trước giúp mình chứ, sao lại chậm trễ thời gian dài như vậy.
“Là Huyết Yêu Chung Đỉnh.” Vương Đấu Sơn tức giận siết nắm tay: “Tên mất dạy đó nhìn thấy ngươi không có mặt, đại khái là ý thức được cái gì, liền cố ý kéo chúng ta nói chuyện. Chúng ta càng muốn đi, hắn lại càng không cho chúng ta đi.”
Mắt Tô Trầm cũng nheo lại.
Kim Cương Cự Viên thường xuyên xuất hiện có đôi có cặp, cho nên Chung Đỉnh nhìn ra vấn đề cũng không kỳ quái.
Vấn đề hắn vì sao phải nhằm vào mình?
Mình không đắc tội gã mà.
Tuy kỳ thi Tam Sơn quận mình từng đánh bại hắn một lần, đó cũng chỉ là nhu cầu thi đấu, hắn và Kim Linh Nhi không phải cũng từng ở trong một đội?