Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 243: Đánh trả (Hạ) (1)

Chương 243: Đánh trả (Hạ) (1)



* * *

Nhưng ở sau khi trải qua rất nhiều, Tô Trầm đã hiểu được, rất nhiều chuyện không phải chỉ nhìn ích lợi.
Luôn có một số người, có lẽ chỉ là đơn thuần không vừa mắt ngươi, có lẽ ngay cả không vừa mắt cũng không tính, chỉ là muốn tìm việc vui, chơi xỏ ngươi một cây.
Tô Trầm không lầm, chân tướng sự tình quả thật chỉ đơn giản như vậy.
Thật ra Chung Đỉnh lúc ấy chính là muốn nhìn bộ dáng tiểu đội Huy Hoàng sốt ruột muốn táo bón, cho nên mới cố ý trêu bọn họ.
Ngươi hoàn toàn có thể tưởng tượng cảm giác một người hướng một đám người cười hì hì nói “Đừng đi vội, lưu lại tâm sự”, đem một đám người đùa giỡn như tiểu cô nương, là cảm giác của Chung Đỉnh.
Đương nhiên, ở chỗ hắn là trêu chọc, ở chỗ bọn Tô Trầm, chính là đại sự liên quan tới tính mạng.
Mãi cho đến khi tiểu đội Huy Hoàng sốt ruột sắp điên rồi, Kim Linh Nhi cũng không nhìn nổi nữa khuyên can nhiều lần, Chung Đỉnh mới rốt cuộc thu tay, thả bọn họ rời khỏi.
Lăn qua lộn lại như vậy, dẫn tới tiểu đội Huy Hoàng cứu viện không kịp, thiếu chút nữa đem Tô Trầm hại chết.
Hiểu tình huống, mắt Tô Trầm hơi nheo lại:
“Vậy Báo tử đâu? Sao hắn không ở đây?”
Mấy người nhìn nhau, vẫn là Vương Đấu Sơn nói: “Báo tử nuốt không trôi cơn giận này, đi theo bọn hắn rồi.”
Đôi mắt Tô Trầm hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, hắn đột nhiên nói: “Bọn chúng đi hướng nào?”
Đỗ Tình chỉ hướng tây.
Tô Trầm đã lao vút đi, tốc độ phát huy đến mức tận cùng, nhanh như làn khói, chỉ để lại tại chỗ một câu: “Ở chỗ này chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Đỗ Tình chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đã mất đi tung tích Tô Trầm, kinh hãi nói: “Nhanh quá!”
Tô Trầm không che giấu thực lực nữa, trực tiếp chấn động toàn bộ mọi người ngây dại.
Ngay cả Vương Đấu Sơn cũng chấn kinh, nhìn Cương Nham: “Ta nhớ rõ chủ nhân ngươi mấy năm qua luôn rúc ở trong tháp làm nghiên cứu? Sao thực lực ngược lại càng ngày càng mạnh?”
Cương Nham rất nghiêm túc trả lời: “Chủ nhân thường nói, tri thức chính là lực lượng.”
“...”
Điên cuồng lướt đi, Tô Trầm cấp tốc đuổi theo.
Chung quy bọn Trương Thánh An vừa đi, tiểu đội Huy Hoàng đã tới đây tìm hắn, cho nên thời gian lúc này rời khỏi là không dài.
Không qua bao lâu, Tô Trầm đã nhìn thấy bóng dáng một đám người ở phương xa.
Chính là bọn Trương Thánh An.
Chỉ là lại không nhìn thấy Vân Báo ở đâu.
Tô Trầm hiểu Vân Báo, thằng cha này quả thực chính là vì rừng rậm mà sinh, nếu hắn không muốn để cho ngươi tìm được, ngươi thật sự rất khó phát hiện hắn.
Đang lúc sốt ruột, lại nghe được một thanh âm: “Sao ngươi lại tới đây?”
Quay đầu nhìn lại, chính là Vân Báo đứng ở phía sau hắn.
Thằng cha này, không biết khi nào đã phát hiện hắn, cũng đến phía sau hắn.
Tô Trầm thở phào: “Ta là đến ngăn cản ngươi, đừng làm chuyện điên rồ, Báo tử.”
“Bọn chúng đoạt đồ của chúng ta.” Vân Báo trả lời: “Không có ai có thể làm như vậy mà không trả giá đắt.”
“Ta cũng cho rằng như vậy.” Tô Trầm kéo Vân Báo: “Nhưng không phải như ngươi. Ta biết ngươi ở trong rừng rậm rất lợi hại, nhưng đối phương cũng không phải loại ăn chay. Ngươi thực cho rằng một mình có thể thu phục toàn bộ bọn chúng?”
Lần này Vân Báo chưa trả lời.
Rất hiển nhiên, gã cũng không có nắm chắc.
Nhưng cho dù không nắm chắc, gã cũng muốn làm.
Đây là Vân Báo.
Tô Trầm hiểu gã, hắn vỗ vỗ bả vai Vân Báo: “Giao cho ta, có đôi khi muốn dạy dỗ đối phương cũng có thể đổi phương thức dịu dàng chút.”
“Chúng ta không nên làm như vậy, ngươi như vậy bảo ta về sau làm sao gặp Tô Trầm?”
Ngồi ở bên lửa trại đang bốc lên, Kim Linh Nhi có chút buồn bực ôm trán.
“Làm cũng đã làm rồi, cần gì phải oán giận đến bây giờ.” Trương Thánh An khi cười hì hì nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm trả lời.
“Nếu ngươi cảm thấy không tiện gặp hắn nữa, vậy về sau không cần gặp hắn nữa.” Huyết Yêu Chung Đỉnh cũng nói.
Hắn thấp hơn Trương Thánh An một ít, thích đứng ở trong bóng cây to, tựa như như vậy mới có cảm giác an toàn, lời nói ra càng mang theo tính công kích mãnh liệt.
Thời khắc này, gã lại bổ sung một câu: “Lại nói ngươi cũng không nhất định có thể gặp được hắn.”
Nghe được lời này, toàn bộ mọi người đều cười lên hê hê.
Kim Linh Nhi buồn bực ôm trán: “Ta bắt đầu hối hận gia nhập đội ngũ các ngươi.”
“Hê hê, Kim Linh Nhi, ngươi còn không hiểu? Vì sao chúng ta hôm nay nhất định phải làm như vậy? Chỉ vì con cự viên này? Hay là nói lấy thực lực chúng ta bắt không được một thượng phẩm hung thú ra dáng cho ngươi nô dịch?”
Lại một người trẻ tuổi nói.
Một thân đoạn bào màu xanh của cỏ thêu hình vẽ chim ưng có cánh, thắt một dải lụa mễ vân cẩm ưng đồ, chân đi giày gió lành trắng, tóc thật dài, chỉ đem mái tóc dài bên trái để bên tai, làn da trắng như tuyết, môi hồng nhuận, là mỹ nam tử không hơn không kém.
Hắn tên Quan Sơn Ưng, cũng là một thí sinh đến từ Tam Sơn quận.
Trên thực tế đội ngũ trước mắt này, vốn toàn bộ đều là thí sinh Tam Sơn quận tổ hợp lại.
Giống với tuyệt đại bộ phận mọi người, địa vực là dấu hiệu liên hợp tốt nhất.
Trong Tiềm Long viện, huyết mạch quý tộc đến từ địa khu khác nhau lấy địa khu làm phương thức, hình thành đoàn đội nhỏ của mình.
Trước mắt chi tiểu đội Phi Đằng này chính là như thế, Trương Thánh An hầu như tập kết học viên ưu tú nhất Tam Sơn quận, có thể nói một trong mấy tiểu đội mạnh nhất trong học sinh cùng khóa.
Sở dĩ dùng hầu như, là vì Cơ Hàn Yến từ chối gia nhập.
Lý do từ chối của nữ nhân này rất kỳ quặc: các ngươi đều quá yếu, không xứng cùng tổ đội với ta, ta vẫn là tự mình lăn lộn thì hơn.
Đó cũng là suy sụp lớn nhất Trương Thánh An nhận được từ khi tổ đội đến nay.
Kéo xa rồi, thời khắc này Quan Sơn Ưng đã nói, trên mặt Kim Linh Nhi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rõ ràng: “Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì ta?”
“Không sai, là vì ngươi.” Một người trẻ tuổi thoạt nhìn toàn thân tản ra sát khí nói.
Hắn mặc một bộ áo khoác ngoài thanh kim in hình vẽ hung thú, bên hông treo một chuỗi dây dùng răng hung thú làm thành, chân xỏ giày tám cạnh màu đen, thắt bím tóc nhỏ, mặt vuông vức, lông mày rậm như chữ Nhất, môi dày, khiến người ta chú ý nhất là hắn có một đôi tay siêu cấp lớn, ngón tay lại ngắn nhỏ làm người ta kinh ngạc.
Hắn là Hạn Long Giang Dương.
Giang Dương nói: “Ngươi đi lại quá thân cận cùng đám người không có huyết mạch kia, Kim Linh Nhi. Thánh An từng nhắc nhở ngươi, rồng không ở cùng rắn, phượng thì khác với giòi, người không biết chọn bạn, nhất định không có tiền đồ gì. Nhưng ngươi hiển nhiên chưa nghe vào tai.”
“Ta là bạn bè với hắn.” Kim Linh Nhi nói.
“Ngươi chính là quá để ý tình bạn này rồi!” Lại một người trẻ tuổi nói.
Người này dáng thấp bé, một thân áo bào gấm vàng ngực thêu hình đầu sói, thắt một dải tua đá xanh lơ khảm đầy đá mắt mèo, chân xỏ một đôi giày da hươu ngắn, tóc cẩn thận tỉ mỉ búi lên cao cao, mặt tròn, mặt mày hồng hào, lại có một đôi con ngươi vàng óng ánh, lúc nhìn người ta hai mắt sẽ phát ra ánh vàng.
Kim Thiền Hồng Ngũ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất