Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 255: Niêm Thổ Cự Nhân (Thượng) (2)

Chương 255: Niêm Thổ Cự Nhân (Thượng) (2)



* * *

“Đó là bình thường, ở Lạc Ưng sơn này tôi luyện hơn mười ngày, trên khí thế khẳng định sẽ có tăng trưởng.” Nghiêm Phục Hưng rung rung cơ ngực, nói: “Ta cảm thấy ta gần đây khí thế cũng mạnh lên rõ ràng, Tình muội xem có phải hay không?”
Đỗ Tình trừng mắt quay đầu đi không nhìn hắn, Nghiêm Phục Hưng tự tìm mất mặt, chỉ có thể ở một bên cười hê hê.
Không ai biết Vân Báo nói đúng.
Trong khoảng thời gian này tu vi Tô Trầm rõ ràng tăng lên, đã từ năm mươi hai hoàng tinh đến sáu mươi ba hoàng tinh.
Tất cả cái này đều là đôi mắt nguyên năng mang đến.
Có thể nói như vậy, nếu Tô Trầm lựa chọn không phải tuyến đường học phách mà là tuyến đường toàn lực thăng cấp, như vậy hắn chỉ cần khoảng một trăm ngày đã có thể tấn thăng đến Phí Huyết cảnh, tốc độ tu hành của hắn nhanh đến kinh người.
Chỉ cần Tô Trầm muốn, hắn hoàn toàn có thể trở thành siêu cấp thiên tài tu vi tăng lên nhanh nhất trong Tiềm Long viện.
Nhưng Tô Trầm cuối cùng chưa làm như vậy, đó dù sao không phải thứ hắn theo đuổi. Với hắn mà nói, đôi mắt nguyên năng chỗ tốt lớn nhất chính là tiết kiệm lượng lớn thời gian tu hành cho hắn, để hắn có thể toàn lực ứng phó đầu nhập đến trong học tập cùng nghiên cứu.
Chính là vì nguyên nhân này, Tô Trầm hoàn toàn không lo lắng đối phương sẽ nhìn ra cái gì.
Thời gian ngắn nhanh chóng tăng trưởng chỉ cần lúc ấy không bị phát hiện, sau đó nghiên cứu hao phí lượng lớn thời gian sẽ đem nó san bằng, làm người ta không thể phát hiện được chân tướng.
Duy nhất có thể lộ tẩy ngược lại là Cương Nham.
Làm Nham Tộc tu hành khó khăn, bởi vì Tô Trầm, tiến cảnh lại tương đương Nhân tộc, thậm chí nhanh hơn một chút —— dù sao Cương Nham không cần mỗi ngày nghiên cứu, bình thường không có việc gì hắn cũng vẫn tu hành.
Nhưng mọi người sẽ chỉ bởi vậy kinh ngạc Cương Nham “thiên tài”, mà sẽ không nghĩ đến trên Tô Trầm cùng cầu nguyện, dù sao Tô Trầm tiến độ không nhanh, đủ để đánh mất sự hoài nghi của toàn bộ mọi người.
Thời khắc này sau khi cầu nguyện xong, Tô Trầm và Cương Nham trở lại bên cạnh mọi người.
Mọi người tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, đang muốn tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, phương xa chợt truyền đến một tiếng rống giận.
Tiếng rống như sấm, ở chân trời nổi ra một chuỗi tiếng sét, ầm ầm lăn qua tầng mây, chấn vang trong tai mỗi người, trong thanh âm mang theo sự phẫn nộ thật lớn.
Đó là cái gì?
Mọi người đều kinh ngạc.
Tô Trầm và Vân Báo đã cùng nhau nhảy lên ngọn một cây vụ tùng tráng kiện hướng xa xa nhìn lại.
Vì thế bọn hắn nhìn thấy một người khổng lồ vàng, đang ngẩng cổ tựa như hướng bầu trời phát ra tiếng rống giận, nó là cao lớn như thế, đến nỗi cho dù Cương Nham đứng ở trước mặt nó, cũng thành chíp bông. Trên thân nó còn đang thỉnh thoảng loang lổ ra mảng lớn bùn cát, thoạt nhìn toàn bộ thân thể đều là dùng cát vàng và bùn đất cấu thành.
“Là con Niêm Thổ Cự Nhân (người khổng lồ đất dính) kia?” Thanh âm kinh ngạc của Đỗ Tình từ sau lưng Tô Trầm truyền đến.
Niêm Thổ Cự Nhân không phải loài thú, mà là thuần nguyên tố sinh mệnh rõ đầu rõ đuôi, nhưng trời sinh có thể vận dụng nguyên năng, thuộc về nguyên tố tộc trong nguyên tộc nhất mạch.
Nguyên tố tộc trí lực không cao, phần lớn ở trạng thái đần độn, luôn dựa theo bản năng làm việc, tuy cường đại, lại chưa từng đoàn kết, hơn nữa số lượng cũng ít, bởi vậy ở trên Nguyên Hoang đại lục cũng chưa có địa vị cường thế gì.
Nhưng thực lực cá thể chúng nó lại khá cường hãn, thực lực nguyên tố sinh mệnh đỉnh cấp có thể so với yêu hoàng.
Con Niêm Thổ Cự Nhân trước mắt nghe nói là viện chủ Tiềm Long viện khi du lịch bên ngoài mang về, còn chỉ là giai đoạn ấu niên, bị phong ấn, nó sau khi trưởng thành để lại ở Thiên Trần Hạp dùng để lịch luyện.
Nếu nói Long Ngư là bá chủ hồ cổ Mạch Lạp, như vậy Niêm Thổ Cự Nhân chính là bá chủ trên đất liền Thiên Trần Hạp, thực lực nó ở trong đỉnh phong hung thú cũng có thể xưng là đỉnh phong, thậm chí so với một số yêu thú còn cường hãn hung mãnh hơn.
Cũng may Niêm Thổ Cự Nhân trời sinh tính lười nhác, chỉ cần không tới gần khu vực nó sinh sống, vậy sẽ không có gì nguy hiểm.
Khi bọn Tô Trầm xông pha ở Thiên Trần Hạp, từng thấy Niêm Thổ Cự Nhân vài lần, ai cũng không đi trêu vào nó.
Nhưng không ngờ hôm nay lại có người chọc giận con Niêm Thổ Cự Nhân kia.
Trong rừng rậm, một đội người đang điên cuồng chạy, phía sau là con Niêm Thổ Cự Nhân kia sải bước điên cuồng đuổi theo, không ngừng phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Kẻ chạy ở trước nhất, thế mà lại là Thụ Cung Trương Thánh An.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Trương Thánh An phẫn nộ hầu như muốn chửi má nó.
Thật sự là quá xui xẻo, cũng quá nghẹn khuất!
Bởi vì đây hoàn toàn là một lần tai bay vạ gió.
Trương Thánh An và tiểu đội của hắn vốn là đang tìm kiếm Đả Động Thảo.
Đả Động Thảo là một loại thực vật phi thường có linh tính, Đả Động Thảo trưởng thành có thể ở trong lòng đất đào thành hang làm đường lui của mình, ở lúc gặp được nguy hiểm đem bản thân rút vào cửa hang, nhanh chóng dời đi vị trí.
Điều này khiến nó rất khó bị ngắt hái.
Rễ cây Đả Động Thảo ở sau khi nghiền mài đạt được chất lỏng là tài liệu cực tốt chế tác thuốc điều hòa nguyên khí, cho nên giá trị ở trên chợ cực cao.
Bọn Trương Thánh An trong lúc vô ý phát hiện gốc Đả Động Thảo này, lại bị nó đào tẩu từ trong lòng đất.
Cuối cùng trong đội ngũ của bọn họ có người am hiểu truy tung, tìm tung tích Đả Động Thảo di động dọc đường đuổi theo, mới đi tới lãnh địa của Niêm Thổ Cự Nhân.
Vốn muốn sau khi bắt được Đả Động Thảo thì mau chóng rời khỏi, không ngờ Niêm Thổ Cự Nhân lại ở lúc này đột nhiên nổi điên, chợt xuất hiện và công kích bọn họ.
Niêm Thổ Cự Nhân thực lực khủng bố bọn Trương Thánh An còn xa mới có thể ngăn cản, cho nên bọn hắn lập tức rút lui.
Dựa theo tình huống bình thường, Niêm Thổ Cự Nhân ở sau khi đem người ta đuổi ra khỏi phạm vi lĩnh vực của mình sẽ dừng bước, nhưng một lần này hắn lại không biết phát điên cái gì, thế mà không buông tha đuổi theo. Tốc độ Niêm Thổ Cự Nhân cũng không nhanh, nhưng nó bước ra mỗi một bước đều bằng với khoảng cách người khác bốn năm bước, thời khắc này sải bước lao tới, ngay cả mặt đất cũng ở dưới đôi chân to kia của hắn không ngừng run rẩy.
Thời khắc này nó lao tới như ngọn núi, đầu tiên đuổi kịp Hạn Long Giang Dương tốc độ chậm nhất, bàn tay to quạt xuống, tạo ra một cơn lốc mãnh liệt.
Giang Dương biết không ổn, hắn phản ứng cũng nhanh, ngay tại một khắc bàn tay cự nhân sắp đập trúng mình, chợt hướng mặt đất xuất chưởng, quát: “Lên!”
Một bức tường đất đã chợt dâng lên ở sau lưng, vắt ngang ở trước người Niêm Thổ Cự Nhân.
Nhưng ở trước mặt lực lượng cường đại thật sự, thủ hộ cấp độ này hoàn toàn không có ý nghĩa.
Niêm Thổ Cự Nhân vung cái tay vỗ ở trên tường đất, như đập trúng một tờ giấy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất