Chương 254: Niêm Thổ Cự Nhân (Thượng) (1)
* * *
“Nói như vậy, ẩn tin tức ta tuyên bố không phải ngươi sai sử?”
“Đương nhiên không phải.” Mộng Lam nói thẳng: “Có lẽ ngươi cảm thấy ta đang ý đồ thông qua loại đối lập này kiếm lời. Nhưng ngươi cho rằng, ta sẽ không hiểu ảnh hưởng của loại pháp môn ngươi tuyên bố đối với toàn bộ Nhân tộc sao? Thử nghĩ một chút, nếu loại pháp môn này công khai ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người mua? Cho dù ngươi chỉ bán một trăm Giọt Nước Mộng, chỉ cần có một vạn người đến mua, vậy cũng là hơn trăm vạn Giọt Nước Mộng đó! Ta sao có khả năng vì kiếm lấy một chút phí ẩn tin tức liền bày mưu đặt kế người khác làm như vậy chứ? Vậy chẳng phải là tham bát bỏ mâm? Huống chi loại pháp môn này, cho dù là bán một trăm vạn người cũng rất bình thường. Ngươi là ở Mộng Huyễn Thành Bảo của ta tuyên bố tin tức, cho nên bộ phận hoa hồng từ ngươi cũng là do ta thu, Đó là công trạng của ta!”
Tô Trầm cảm thấy rất kinh ngạc: “Huyễn Mộng Cảnh còn có yêu cầu công trạng?”
“Đó là tự nhiên! Mộng ảo thế giới chống đỡ toàn bộ sinh mệnh Huyễn Mộng Cảnh sinh tồn, là nguồn suối chúng ta dựa vào để sinh tồn, mỗi mộng ảo bảo chủ đều phải đem hết khả năng đi đạt được Giọt Nước Mộng, lớn mạnh tộc đàn của mình! Mỗi một cái cây, đều phải có dã vọng phát triển trở thành một rừng cây!”
Nghe được lời này, Tô Trầm nhẹ nhàng thở ra: “Nói cách khác, ngươi cũng ủng hộ ta đem nó công bố ra ngoài?”
“Không sai!” Mộng Lam nói: “Cho nên ta mới bày mưu đặt kế Lộ Lộ, thúc giục ngươi mau tăng quyền hạn chút. Cái này không chỉ có thể bảo hộ chính ngươi, cũng có thể tăng áp lực cho những kẻ quyền hạn bậc cao kia. Nếu ngươi có thể trở thành quyền hạn bậc cao, như vậy bọn họ cuối cùng sẽ không thể áp chế ngươi tuyên bố tin tức, đến lúc đó, Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật của ngươi sẽ không ai có thể ngăn cản nó truyền bá nữa.”
“Xem ra là ta hiểu lầm ý tốt của các ngươi.” Tô Trầm nói.
“Không có vấn đề gì.” Mộng Lam cười hì hì nói.
“Nhưng ta chỉ sợ vẫn phải huỷ bỏ tin tức.” Tô Trầm đổi giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?” Mộng Lam ngạc nhiên.
Nàng đem Tô Trầm mang tới đây, nói với hắn cả buổi, chính là muốn khuyên hắn từ bỏ chủ ý huỷ bỏ tin tức, không ngờ Tô Trầm lại kiên trì ý kiến của mình.
“Vì sao?” Mộng Lam có chút nổi giận.
“Bởi vì ta sợ.” Tô Trầm cười meo meo trả lời: “Đối phương đã đang tra ta, như vậy một ngày nào đó, bọn họ sẽ tra được thân phận chân thật của ta. Đã như vậy, ta còn không bằng rút về tin tức, cũng giảm đi phiền toái đối phương lại tới tìm ta, chẳng phải càng tốt? Cái này đơn giản hơn nhiều so với thiên tân vạn khổ tăng lên quyền hạn nhỉ?”
Mộng Lam trầm mặc.
Nàng nhìn chằm chằm Tô Trầm.
Trên mặt Tô Trầm treo nụ cười.
Một hồi lâu sau, Mộng Lam hỏi: “Ngươi không muốn bán ra Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật?”
Tô Trầm buông tay: “Muốn lại như thế nào? Nơi này bán không được, ta chỉ có thể đi bán ở thế giới hiện thực. Cùng lắm thì cải trang giả dạng một phen, kiếm miếng vải rách, hướng ven đường ngồi xuống, tuyệt thế bí tịch, mười đồng một quyển. Không lừa được người lớn thì lừa trẻ con, vị thiếu niên này, ta thấy ngươi cốt cách tinh kỳ, là kỳ tài võ học vạn người chưa chắc đã có một người, ta nơi này có quyển bí tịch 《 Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật 》, ta thấy có duyên với ngươi, chỉ lấy ngươi mười đồng... Chỉ cần chịu cố gắng, chung quy có thể bán được một chút.”
“...”
Biết rõ Tô Trầm đang nói nhảm, nói hươu nói vượn, Mộng Lam vẫn bị hắn làm cho buồn bực.
Nhìn Tô Trầm, chỉ thấy ánh mắt hắn lộ ra ý cười giảo hoạt, Mộng Lam đột nhiên có chút hiểu.
Nàng nói: “Ngươi muốn cái gì? Nói.”
“Quyền hạn.” Tô Trầm trả lời: “Quyền hạn có thể khiến đám khốn kiếp kia không thể ẩn tin tức của ta, hoặc là quyền hạn làm bọn hắn tiêu tiền tiêu đến đau lòng.”
“Điều đó không có khả năng.” Mộng Lam lắc đầu: “Mộng ảo thế giới có pháp tắc của mình, mặc dù là Ảo Mộng tộc cũng không thể tùy ý vi phạm. Nếu ta có thể làm như vậy, ta đã sớm làm như vậy, cần gì phải bàn bạc với ngươi?”
“Nhưng các ngươi có thể cho cơ hội, đúng không?”
“Ngươi muốn cơ hội gì?”
“Cơ hội bên ngoài quy tắc. Cơ hội dùng trả giá thấp nhất đạt được tiền lời nhiều nhất.”
Sáng sớm tỉnh lại, ánh mặt trời rất tốt đẹp.
Từ trong lều vải đi ra, Tô Trầm duỗi cái lưng mỏi, liền nhìn thấy mọi người đều đã ngồi vây quanh ở bên bàn ăn dùng bữa sáng.
“Cho ngươi, ngươi hôm nay dậy muộn.” Vương Đấu Sơn bưng một bát cháo cho hắn.
“Đây là cái gì?” Tô Trầm tiếp nhận nhìn.
Thứ trong bát xanh lét, còn bốc hơi nóng hôi hổi, nhìn qua giống thả vật chất gì kịch độc.
“Ta thử rồi, có thể ăn.” Vương Đấu Sơn rất nghiêm túc nói.
“Ngươi làm?” Tô Trầm hỏi.
Đỗ Tình tiếp lời: “Là ta làm. Cháo dã mạch, thả chút hạt thông xanh, không ngờ được sẽ cháy mất, liền biến thành như vậy.”
Đỗ Tình nói xong có chút nghịch ngợm thè lưỡi.
Tô Trầm bưng bát uống một ngụm, sau khi thử gật gật đầu nói: “Tuy thoạt nhìn lên có chút không ổn, ăn vào vẫn là rất thơm. Cả ngày ăn thịt nướng, khó có lúc cũng thay đổi khẩu vị.”
Ăn xong bữa sáng, đám người Tô Trầm liền bắt đầu săn bắn của hôm nay.
Vận khí cũng không tệ, một canh giờ sau, mọi người liền gặp một con Dã Sơn Hùng (gấu núi hoang).
Con Dã Sơn Hùng này là thượng phẩm hung thú, lực lượng lớn vô cùng, nhưng chống lại đám người Tiềm Long viện, cũng chỉ có số phận bị hành hạ.
Không phí bao nhiêu công sức, mọi người liền thoải mái giải quyết con gấu núi này.
Kế tiếp chính là Tô Trầm và Cương Nham cùng nhau dùng phương thức riêng của bọn họ cầu nguyện cho con gấu núi này.
Đứng ở dưới một cái cây to cách đó không xa, nhìn hai người làm động tác tay kỳ quái, Trịnh Hạ đột nhiên nói một câu: “.”
“Cái gì?” Người khác không hiểu hắn nói cái gì.
Trịnh Hạ chỉ chỉ Tô Trầm: “Ngươi nói động tác tay cầu nguyện của hai người bọn họ, vì sao mỗi lần đều không giống nhau vậy?”
Vương Đấu Sơn giật mình, nói “Đúng vậy, hình như là có chuyện như vậy. Bọn họ làm động tác tay gì? Vì sao mỗi lần đều không giống nhau?”
“Có thể là tín ngưỡng loại chuyện này, quý trong lòng thành, động tác tay các thứ không quan trọng.” Tôn Kế Tổ suy nghĩ nói.
“Vấn đề là Tô Trầm và Cương Nham thoạt nhìn cũng không giống người thành tín mà.” Đỗ Tình lẩm bẩm.
Hai người này một kẻ tâm tư đặc biệt nhiều, một kẻ tâm tư đặc biệt ít, nhưng mặc kệ là nhiều cùng ít, ở trong lời nói bình thường đều không biểu lộ ra ngôn luận có liên quan tín ngưỡng, thấy thế nào cũng không giống người thành kính.
Lúc đó, Vân Báo đột nhiên nói câu:
“Các ngươi có chú ý tới hay không, mấy ngày nay, tu vi Tô Trầm tựa như có tăng lên đó?”
“Có sao?” Mọi người cùng nhau hỏi, sau đó nói: “Không cảm thấy mà.”
Vương Đấu Sơn lại như có chút đăm chiêu: “Ngược lại cảm giác khí thế hình như là mạnh lên chút.”