Chương 259: Huyết chiến (1)
* * *
Quan Sơn Ưng biết không ổn, ưng trảo sửa xoáy thành đẩy, ý đồ thoát đi sự khống chế, nhưng Trịnh Hạ lại ôm hắn gắt gao không bỏ, điên cuồng hô to: “Tình Nhi mau ra tay!”
Đỗ Tình run rẩy một chút, rốt cuộc nhắm mắt, kiếm trong tay đâm ra.
Phốcc!
Thu Thủy Kiếm từ sau lưng đâm thủng Quan Sơn Ưng, lại đâm vào trong cơ thể Trịnh Hạ, đem hai người xiên vào nhau.
“A!”
Quan Sơn Ưng phát ra tiếng gầm rú thống khổ, lần này bị thương không nhẹ. Tuy như thế, Quan Sơn Ưng vẫn trở tay đánh một trảo vào trên mặt Đỗ Tình.
Xoát!
Đỗ Tình theo tiếng bay lên, trên mặt đã có thêm năm vết cào đầy máu.
“Chỉ bằng một kiếm này còn không giết được ta!” Quan Sơn Ưng dữ tợn hô to.
Đúng vậy, một kiếm đó của Đỗ Tình tuy mạnh, nhưng chung quy không phải cú đánh trí mạng.
Thân là nguyên sĩ Dẫn Khí cảnh, hắn hoàn toàn có thể kiên trì tiếp.
Nhưng ngay sau đó, Trịnh Hạ lại lớn tiếng nói: “Chúng ta không được, như vậy nó thì sao?”
Ôm lấy Quan Sơn Ưng, chợt hướng Niêm Thổ Cự Nhân kia phóng đi. .
Quan Sơn Ưng rốt cuộc đã biết hắn muốn làm gì, sợ tới mức kêu to: “Không!”
Đỗ Tình cũng thất thanh hô to:
“Trịnh đại ca, đừng!”
“Tình Nhi, bảo trọng!” Trịnh Hạ cất tiếng hô to.
Ở trong tiếng gào thét cuối cùng này, ôm Quan Sơn Ưng bay về phía cự nhân khổng lồ kia, bay về phía bàn tay khổng lồ che trời kia.
Húc bay Đỗ Tình, Vân Báo xoay người rơi xuống.
Còn chưa kịp có động tác, trong lòng nổi lên báo động.
Vân Báo biết không ổn, chợt bổ nhào về phía trước.
Vù!
Một cây kim màu đỏ từ lưng hắn bay qua, cào ra một tia máu, lại là đau đớn nóng rát.
Không quay đầu lại, Vân Báo chống một tay xuống đất nhảy lên, lăn lộn trên không.
Vù vù vù lại là ba cây kim màu đỏ đâm tới.
Lúc này mới thấy một bóng người màu máu, kéo ra ảo ảnh thật dài, hướng Vân Báo vỗ xuống một chưởng.
Chính là Huyết Yêu Chung Đỉnh.
Trên mặt hắn tràn ngập sát khí nồng đậm, bàn tay lại hiện ra mây đen hoa văn mực.
Hắc Sát Ma Thủ.
Huyết Hà thú gia tộc Hắc Sát Ma Thủ hiệu xưng là một trong những nguyên kỹ khiến người ta đau đầu nhất, bên trong ẩn chứa Hắc Ma khí có thể xuyên thấu đại bộ phận vòng bảo hộ, trực tiếp hình thành sát thương đối với bản thân mục tiêu.
Thời khắc này Hắc Sát Ma Thủ vỗ xuống, Chung Đỉnh giống như đã nhìn thấy tình hình Vân Báo đứt gân gãy xương ở dưới tay mình.
Nhưng ngay khi đó, Vân Báo chợt xoay người, tay phải như móc câu, mổ về phía cổ tay Chung Đỉnh.
Xà Hình Điêu Thủ.
Năm đó khi lưu lạc phố khổ, Vân Báo theo một vị võ sư bình thường học tập.
Nó thậm chí không tính là một môn nguyên kỹ, chỉ là một môn vũ kỹ bình thường.
Nhưng chỉ là một môn vũ kỹ bình thường như thế, lại ở trong tay Vân Báo phát huy ra uy lực khủng bố trước nay chưa từng có.
Chung Đỉnh phát hiện một chưởng này của hắn thế mà không vỗ xuống được, nếu cứ cố vỗ xuống, thì cổ tay mình cũng tất nhiên chịu đòn.
Hắn cũng không muốn đổi vết thương với Vân Báo, tâm không cam tình không nguyện thu tay lại, Vân Báo đã thu tay lại, nâng gối.
Một cú lên gối.
Chung Đỉnh rít chói tai nâng cánh tay đón đỡ, đầu gối khuỷu tay va chạm, Chung Đỉnh phát hiện thế mà bị đánh lui nửa bước. Chưa kịp kinh ngạc, Vân Báo đã nhảy lên, phi chân đá thẳng vào cổ Chung Đỉnh.
Tốc độ vừa nhanh vừa vội, thế mà cùng vừa rồi nối gót phát ra.
Chung Đỉnh kêu lên quái dị lui về phía sau né tránh.
Phành!
Bụng đau đớn, hắn đã bay lên.
Cái gì?
Sao có khả năng? Hắn từ bao giờ lại tiếp một cước?
Chung Đỉnh không dám tin nhìn Vân Báo.
Vân Báo đã tung người lên tiếp, chưởng đao bổ xuống, lôi âm nổ vang, mang theo tiếng nổ bén nhọn chói tai.
Hai người này đều là nguyên sĩ loại hình phản ứng tốc độ cao, đều từng luyện nguyên kỹ rèn cơ thể, hơn nữa đều là tăng lên tốc độ và năng lực phản ứng, bởi vậy ở nháy mắt đã giao thủ mấy chục hiệp, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta không kịp nhìn.
Oành! Oành! Oành!
Niêm Thổ Cự Nhân vẫn đang không ngừng đấm mạnh, phát ra tiếng ầm ầm thật lớn, nhưng ở trước hai người tốc độ cực nhanh này lại giống như chỉ là làm nền, chỉ dùng để phụ trợ bọn họ nhanh nhẹn cùng sắc bén.
Phành! Phành!
Theo hai tiếng chấn động vang lên, hai người chợt tách ra.
Chung Đỉnh lại lần nữa bay lên, ngực hắn tất nhiên là đã trúng một cú đấm, trên mặt cũng có thêm một cái dấu chân.
“Khốn kiếp!” Chung Đỉnh tức giận đến mức muốn nổi điên.
Vân Báo đã trầm mặc đuổi theo sát nút, giống như một con báo săn khát máu, lao về phía mục tiêu của mình.
“Ngươi cho rằng dựa vào mấy chiêu này thì có thể đối phó huyết mạch quý tộc sao? Ngươi kém xa!” Chung Đỉnh rống to.
Hắn lật tay cắt cổ tay mình, máu bắn vọt ra.
Máu bắn vào không trung thế mà lại không rơi xuống, mà là nhanh chóng ngưng kết ra một cái bóng người màu máu.
Đây chính là huyết phân thân của Chung Đỉnh.
Huyết Hà thú gia tộc có thể thông qua máu tươi của mình chế tạo huyết phân thân, cái này không phải ảo thuật, mà là phân thân thật sự có năng lực công kích. Không chỉ có thế, bản thể còn có thể cắt đổi qua lại ở giữa phân thân, tiến thối tự nhiên, hành động mơ hồ, có thể nói là nguyên kỹ số một của Huyết Hà thú gia tộc. Nếu nói có khuyết điểm gì, vậy là huyết phân thân hình tượng đặc thù, phân chia rõ ràng với bản thể, không đạt được hiệu quả mê hoặc. Đương nhiên, cái này thật ra cũng không tính là điểm yếu gì.
Thời khắc này Chung Đỉnh sau khi chế tạo ra một cái huyết phân thân, cùng huyết phân thân kia một trước một sau đồng thời ra đòn.
Vân Báo uốn người mà lên, không tránh không né, hai tay ở trong khoảnh khắc đánh ra vô số quyền ảnh, đồng thời ứng đối Chung Đỉnh và huyết phân thân của gã công kích, thế mà không rơi vào thế yếu một chút nào.
Hai người ở nháy mắt giao thủ mấy chục hiệp, tốc độ nhanh đến mức không kịp tự hỏi, chỉ có bản năng phản ứng và cơ biến tốc độ cao.
Đột nhiên chợt nghe phành phành vài tiếng va chạm, Vân Báo Chung Đỉnh ba cái bóng người chợt tách ra.
Trước ngực Vân Báo bị ấn một đòn Hắc Sát Ma Thủ, Chung Đỉnh cùng huyết phân thân kia cũng đều trúng một lần, đồng thời bị thương.
Thân thể Vân Báo chỉ lung lay, trong miệng Chung Đỉnh lại đã có thêm một sợi tơ máu.
“Vẫn không đủ sao? Vậy đến thêm một cái!” Chung Đỉnh âm trầm nói.
Vết thương cổ tay bật ra, lại một vòi máu bắn ra, một lần nữa ngưng tụ thành một huyết phân thân.
“Lần này xem ngươi uy phong như thế nào!” Chung Đỉnh cười dữ tợn nói.
Hai huyết phân thân và Chung Đỉnh cùng nhau, ba bóng người lao thẳng tới Vân Báo.
Vân Báo nhìn thẳng ba bóng người lao tới, mặt không đổi sắc, hai mắt lại hiện ra chiến ý kinh người, trên người càng tuôn ra một luồng khí kình kinh người.
Chung Đỉnh xông đến, sáu nắm đấm đồng thời đánh về phía Vân Báo.
Vân Báo khẽ ngẩng đầu, hai tay hóa ra quyền ảnh đầy trời đón đỡ.
Phành phành phành phành phành phành!
Trong sáu tiếng va chạm liên tục, Vân Báo đã đem sáu nắm đấm của ba người tiếp hết được.