Chương 282: Thông hôn
* * *
“Nguyên năng nguyên tố học, nhàm chán muốn chết, chưa hết giờ đã chuồn.” Vương Đấu Sơn oán giận đi tới.
“Vương đại công tử ngươi cũng có lúc trốn học à.” Tô Trầm cười nói.
“Khinh thường người ta phải không? Huyết mạch quý tộc thì không thể trốn học sao?” Vương Đấu Sơn cùng Tô Trầm hi hi ha ha vừa nói giỡn vừa đi.
Nhìn thấy bốn phía không có ai, Vương Đấu Sơn đột nhiên hạ giọng nói: “Bọn họ ngày hôm qua đã trở lại.”
“Sáu đại gia tộc?”
“Ừm.”
“Có động tĩnh gì sao?”
“Tạm thời còn chưa có, nhưng nhắm chừng sắp rồi. Ngươi cẩn thận một chút.”
“Ta biết.” Tô Trầm nói.
“Vậy được, ta đi trước.” Vương Đấu Sơn nhìn nhìn bốn phía, xác nhận không có ai chú ý tới mình, xoay người rời khỏi.
“Đấu Sơn.” Tô Trầm đột nhiên nói.
“Cái gì?” Vương Đấu Sơn quay đầu nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm đi tới, ghé đến bên tai Vương Đấu Sơn, thấp giọng nói vài câu.
Sắc mặt Vương Đấu Sơn đột nhiên thay đổi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi không phải đang nói giỡn chứ?”
Nhìn Vương Đấu Sơn, Tô Trầm nghiêm túc nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ nói giỡn ở trên loại chuyện này?”
“Tuyệt đối không được!” Vương Đấu Sơn đã lạnh lùng nói: “Chuyện này ta sẽ tuyệt đối không đáp ứng.”
“... Ngươi xác định?” Tô Trầm hỏi.
“Xác định!” Vương Đấu Sơn nghiến răng trả lời, hung hăng trừng mắt lên với Tô Trầm.
Tô Trầm nhún nhún vai: “Được rồi, không đồng ý thì thôi, coi như ta chưa từng nói. Nhưng ta đề nghị ngươi đem lời ta vừa nói đều nhớ kỹ. Nếu có ngày ngươi nghĩ thông suốt, hoặc là thời cơ đến... Thì dựa theo ta nói để làm.”
Tô Trầm xoay người bước đi.
Vương Đấu Sơn nghi hoặc nhìn nhìn Tô Trầm, sau đó hắn lớn tiếng nói: “Tô Trầm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tô Trầm hướng hắn phất phất tay, nghênh ngang rời đi.
————————————
Một canh giờ sau.
Trong rừng cây nhỏ phía nam Tiềm Long viện.
Kim Linh Nhi giật mình nhìn Tô Trầm:
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi đều nghe được rồi.” Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Ngươi không cảm thấy cách giải quyết như vậy càng thêm thích hợp sao?”
Kim Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tô Trầm.
Thật lâu sau, nàng nói: “Quyết định này bọn họ biết không?”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta cảm thấy tạm thời vẫn là đừng nói cho bọn họ thì tốt hơn, chỉ là phải ủy khuất ngươi rồi.”
Kim Linh Nhi cúi đầu.
Thật lâu sau, nàng mới nói: “Cũng không tính là ủy khuất gì, việc này vốn cũng thích hợp ta đến làm nhất.”
Thanh âm trầm thấp, mang theo một chút đau thương, một chút u oán.
Tô Trầm mỉm cười: “Nếu ngươi còn đang vì thời điểm kia từng lựa chọn mà hối hận, cũng không cần thiết đâu. Ngươi biết ta chưa từng trách ngươi.”
Kim Linh Nhi nhìn về phía Tô Trầm, mắt to lóe sáng: “Thật vậy sao? Tô Trầm, ngươi thật sự chưa từng trách ta? Phải biết rằng là vì ta, các ngươi mới mất đi con Kim Cương Cự Viên kia. Nếu không có chuyện này, có lẽ căn bản là không có những thứ xảy ra phía sau.”
“Không!” Tô Trầm lắc đầu: “Cho dù không có chuyện này, Trương Thánh An cũng vẫn sẽ làm như vậy, ta vạn phần tin tưởng một điểm này, bởi vì hắn là một người như thế. Bọn hắn loại người đó, coi sự sống chết của người khác như cỏ rác, thậm chí lấy sinh mệnh cùng máu tươi của người khác để làm vui. Còn nhớ Chung Đỉnh là bám trụ người khác như thế nào, không để bọn họ đến tiếp viện không? Ta cùng Chung Đỉnh không có thù oán, nhưng hắn vẫn hại ta. Chỉ là vì hắn vui! Bọn hắn là người như vậy, ngươi cũng không cần đem trách nhiệm đẩy lên trên thân của mình. Ta nói rồi, ta không trách ngươi... Ta thật sự chưa từng trách ngươi.”
Nước mắt chảy xuống.
Kim Linh Nhi đã khóc không thành tiếng.
Những ngày qua, thật ra áp lực trong lòng nàng cũng rất lớn.
Mỗi khi nhớ tới mọi thứ xảy ra ở Lạc Ưng sơn, liền luôn cảm thấy mình làm việc sai lầm rất lớn, thậm chí trận tranh đấu kia cũng là vì mình khơi mào.
Áp lực tâm lý nặng nề khiến Kim Linh Nhi buồn bực không vui, thẳng đến thời khắc này Tô Trầm nói không trách nàng, nàng rốt cuộc cảm nhận được một tia thả lỏng.
Không có nàng, không có chuyện Kim Cương Cự Viên, Trương Thánh An sẽ hại bọn họ sao?
Tô Trầm không biết, Kim Linh Nhi cũng không biết.
Chuyện chưa xảy ra, ai cũng không cách nào bình luận.
Nhưng giờ khắc này, bọn họ đều nguyện ý tin tưởng.
Tin tưởng tất cả cái này vẫn sẽ xảy ra, tin tưởng tất cả cái này đều là Trương Thánh An lựa chọn.
Chỉ như thế, mới có thể bù lại vết rách trong lòng trước đây.
Giờ khắc này, áp lực trong lòng có thể phóng thích, Kim Linh Nhi không kiềm chế được nữa, tựa vào trong lòng Tô Trầm.
Tô Trầm kinh ngạc một phen, nhưng rất nhanh ý thức được, cái này không quan hệ tình yêu, chỉ là một cô nương mỏi mệt tạm thời tìm được chỗ dựa.
Nàng cần mượn bả vai này nghỉ ngơi một lát, mới có thể lấy lại phong độ.
Nức nở một lát, Kim Linh Nhi rốt cuộc dừng lại.
Nàng đứng dậy nhìn Tô Trầm, trên mặt đột nhiên toát ra ý cười: “Đa tạ ngươi, cho ta mượn đôi vai để dựa.”
Tô Trầm không chút để ý buông thõng tay: “Chỉ cần ngươi muốn, tùy thời xin đợi.”
Kim Linh Nhi cười càng thêm thoải mái: “Ngươi thật sự là một nam nhân xuất sắc, Tô Trầm. Có trí tuệ, có dũng khí, cũng có đảm đương. Nếu không phải huyết mạch chênh lệch quá lớn, có lẽ ta thật sự sẽ không để ý tất cả gả cho ngươi.”
“Gả cho ta?” Tô Trầm cười: “Ta chưa cảm thấy ngươi yêu ta.”
“Cần gì yêu?” Kim Linh Nhi hỏi ngược lại: “Ta không biết cái gì gọi là yêu, thân thế của ta cũng không cho phép ta đi yêu. Làm một nữ nhân, một nữ nhân gánh vác trọng trách truyền thừa huyết mạch, ta cần không phải yêu, mà là truyền thừa huyết mạch. Nếu có một người nam nhân như vậy, bộ dạng không tệ, tính cách cũng tốt, lại chịu dịu dàng đối với ta một chút như vậy, gần như đã đáng giá để ta gả cho. Mà như ngươi, thật ra đã ở trên tiêu chuẩn rồi.”
“Trừ huyết mạch.” Tô Trầm nói.
“Đúng, trừ huyết mạch.” Kim Linh Nhi trả lời: “Đây có lẽ là nút thắt chết duy nhất của ngươi. Nếu ngươi có được huyết mạch quý tộc, tin tưởng sẽ có vô số nữ tử đồng ý gả cho ngươi. Nhưng ngươi không có... Không có huyết mạch quý tộc, cho dù người khác chịu theo ngươi, cũng chỉ là tự tìm đường chết.”
“Tự tìm đường chết?” Tô Trầm sửng sốt: “Lời này nói thế nào?”
“Ngươi không biết sao?” Kim Linh Nhi nói: “Vì bảo đảm tính thuần khiết, tính cao quý của huyết mạch, có rất nhiều quý tộc nghiêm khắc cấm chế sang hèn thông hôn. Ai làm trái... Ban cho cái chết!”
Lúc rời khỏi Kim Linh Nhi, bước chân Tô Trầm có chút nặng nề.
Vì bảo vệ duy trì tính thuần khiết của huyết mạch, không tiếc giết người sao?
Cố Khinh La từ chối, có phải vì bảo hộ mình hay không? Hay là mình tự mình đa tình?
Có lẽ... Nên tìm một cơ hội chứng thật một phen?
Tô Trầm thầm nghĩ.
Khi vừa nghĩ đến Cố Khinh La có thể không phải không thích mình, mà chỉ là vì bảo hộ mình mới từ chối mình, trái tim hắn liền nhảy lên thình thịch, kích động không lời tràn đầy trong lòng.
Hắn nhớ tới đêm đó, ánh mắt Cố Khinh La nhìn mình.
Ai oán như vậy, phiền muộn như vậy, giống như có lời không nói hết được.
Mình thật ngốc.
Đơn giản là đối phương từ chối, không thử nữa, không cố gắng nữa.
Biểu hiện như vậy cũng xứng nói yêu?
Thật sự là ngu xuẩn!