Chương 283: Cảnh cáo
* * *
Nếu có thể đem loại sức mạnh bại mà không nản khi mình làm thí nghiệm lấy ra, sợ sớm đã đem tất cả xử lý xong, cũng không cần đến bây giờ mới biết.
Nghĩ đến đây, Tô Trầm liền thầm mắng mình.
Nhưng bây giờ đã hiểu, hắn tự nhiên biết nên như thế nào làm.
Tô Trầm đã quyết định, đợi xong chuyện lần này, thì phải tìm Cố Khinh La nói chuyện hẳn hoi một lần.
Hắn thời khắc này đang nghĩ, phía trước có một học viên đi tới. Học viên đó cúi đầu thấy không rõ khuôn mặt, bộ dáng vội vàng, nhưng khi hắn đi ngang qua bên người Tô Trầm, đột nhiên hướng Tô Trầm chộp một cái.
Tô Trầm theo bản năng rụt vai, đồng thời chân phải đạp về phía trước một bước, khuỷu tay đã đánh về phía bụng đối phương. Người nọ khẽ nâng tay, đỡ một cú giật trỏ này, trở tay chộp Tô Trầm tiếp, Tô Trầm nghiêng mặt tránh thoát, nâng đầu gối va chạm, người nọ cũng nghiêng người tránh né, đẩy vai đánh tới.
Hai người ở nháy mắt giao thủ mấy hiệp, tốc độ cực nhanh, góc độ tinh vi, ứng biến cấp tốc, làm người ta không kịp nhìn. Tốc độ bọn họ ra tay là nhanh như vậy, dẫn tới ngay cả nguyên kỹ cũng không kịp thi triển, hoàn toàn là dựa vào bản năng đối kháng, thẳng đến ‘Phành’ một tiếng va chạm vang lên, hai người chợt tách ra, lúc này mới cùng nhau ngừng động tác trong tay.
Tô Trầm bắt lấy thời cơ ngưng tụ ra Bạo Liệt Hỏa Ưng, trầm giọng nói: “Người nào? Lẻn vào Tiềm Long viện ta có ý đồ gì?”
Học viên kia cười khặc khặc: “Tô Trầm, cũng có mấy chiêu. Nhưng ta không phải là gian tế gì lẻn vào học viện.”
Người nọ đã ngẩng đầu.
Nhìn thấy mặt hắn, Tô Trầm ngẩn ngơ: “Hà Tư Hồng? Sao lại là ngươi?”
Hà Tư Hồng là học viên trên hắn một năm, hai người từng có hai lần tiếp xúc, biết nhau, lại không thể nói là có giao tình gì, không nghĩ tới gã hôm nay sẽ đột nhiên tìm tới mình.
“Có người muốn gặp ngươi, nhờ ta mang ngươi qua. Vốn muốn trực tiếp mang đi, không ngờ ngươi khó chơi như vậy, chỉ có thể mời ngươi tự mình đi qua.” Hà Tư Hồng trả lời.
“Người nào muốn gặp ta, còn cần nhọc đại giá của ngươi?”
“Ngươi gặp là biết.”
“Vậy nếu ta không đi thì sao?”
“Ài.” Hà Tư Hồng thở dài, tùy tay lấy ra một món đồ ở trước người hắn nhanh chóng nhoáng lên một cái, rồi lại thu hồi.
Tuy chỉ lướt qua như chớp, Tô Trầm lại vẫn thấy rõ.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Thì ra là bọn hắn? Ngươi là người của bọn hắn?”
“Không cần nói nhiều lời thừa như vậy, đi theo ta.” Hà Tư Hồng xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng gã, Tô Trầm suy tư một phen, cuối cùng đuổi theo.
Xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, tiến vào một mảng rừng rậm, sau khi đi thêm một đoạn đường, rốt cuộc tới một góc trong rừng hoang vắng.
Một nam tử đồ đen đang đưa lưng về phía hắn đứng khoanh tay.
Hà Tư Hồng đi thẳng qua, đứng ở sau lưng nam tử kia, thấp giọng nói: “Người đã mang đến.”
Nam tử kia lúc này mới chậm rãi xoay người lại.
Thấy tình hình này, Tô Trầm chỉ muốn cười.
Mẹ nó, gặp người mà thôi, cần làm màu như vậy sao?
Nhưng sau khi người nọ quay lại, Tô Trầm lại ngẩn người.
Đứng trước mắt là một nam tử xa lạ, có một khuôn mặt ngựa thật dài.
Mũi hắn đặc biệt dài, thoạt nhìn giống con đường lớn ở giữa, xỏ xuyên qua toàn bộ mặt, dẫn tới Tô Trầm nhìn hắn lần đầu tiên, nghĩ đến là Sơn Mộc Tiêu từng săn bắn trong núi Lạc Ưng.
Bộ dạng thật sự có chút giống.
Nhưng mặc kệ đối phương bộ dạng giống ai, quan trọng là hắn không phải người kia Tô Trầm nghĩ đến.
Hắn nhướng mày: “Ngươi là ai? Tìm ta làm gì?”
Nam tử mặt ngựa trả lời: “Ta tên Mã Nhân Trạch, người phụ trách Vĩnh Sinh Điện Phủ ở Trường Bàn thành.”
Không sai, người tới chính là Vĩnh Sinh Điện Phủ.
Vừa rồi Hà Tư Hồng cho hắn xem, chính là lệnh bài sắt tam giác đại biểu thân phận Vĩnh Sinh Điện Phủ.
Tô Trầm vốn tưởng là Tang Trăn muốn gặp mình, không ngờ lại là Mã Nhân Trạch này mình chưa bao giờ tiếp xúc.
Nhưng cái này không có nghĩa là hắn không biết cái tên này.
Hoàn toàn ngược lại, khác đám người Tang Trăn luôn luôn thu mình hạ thấp, Mã Nhân Trạch cái tên này ở Trường Bàn thành lại như sấm bên tai.
Hắn chính là tội phạm truy nã tiếng tăm lừng lẫy Long Tang quốc, ở trên bảng treo giải thưởng Long Tang quốc đứng thứ chín mươi sáu.
Tu vi Diêu Quang cảnh, giỏi về ám sát, tính tình hung ác, thủ đoạn tàn bạo. Nếu nói đám người Tang Trăn là phần tử khủng bố đội cái danh khủng bố lại hữu danh vô thực, như vậy Mã Nhân Trạch lại là cường giả thế giới hắc ám bao độ đáng tin.
Nguyệt Ô Đề chết, chính là bởi một tay người này mưu tính và thực hành. Một điểm này còn là sau khi Tô Trầm trở về, tra chuyện Nguyệt Ô Đề biết đến.
Tuy như thế, vẻ mặt Tô Trầm vẫn bất động, hắn giống như chưa bao giờ nghe nói tên Mã Nhân Trạch, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta không biết ngươi, Tang Trăn đâu?”
Mã Nhân Trạch trả lời: “Hắn không phụ trách chuyện của ngươi nữa, về sau chuyện của ngươi do ta toàn quyền xử lý.”
“Ngươi?” Tô Trầm có chút bất mãn: “Các ngươi trước khi làm ra quyết định này, hình như chưa thương lượng với ta nhỉ? Còn có, cho dù là muốn thông báo ta, vì sao không ở ngoài viện, mà phải ở đây? Ngươi biết điều này nguy hiểm bao nhiêu không? Nếu bị đạo sư trong viện phát hiện...”
Mã Nhân Trạch ngắt lời Tô Trầm: “Thứ nhất, chuyện này không cần thương lượng với ngươi, ý kiến của ngươi không quan trọng. Thứ hai, nguy hiểm hay không ta rất rõ. Tang Trăn phế vật kia không vào được Tiềm Long viện, không có nghĩa là ta không vào được. Ta đã dám đứng ở đây nói chuyện với ngươi, thì không sợ đạo sư quý viện phát hiện. Mà đây cũng chính là thứ ta muốn ngươi biết... Tiềm Long viện, cũng không thể trở thành chỗ dựa của ngươi!”
Một lần tiếp xúc ban đầu cũng không tính là hữu hảo.
Tô Trầm nheo mắt: “Chỗ dựa? Ngươi cho rằng ta đang dựa vào Tiềm Long viện làm những gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Mỗi ngày rúc ở trong nguyên năng tháp của đạo sư ngươi, như đại cô nương không ra khỏi cửa. Hay cho một con rùa đen rút đầu, rõ ràng trêu chọc nhiều kẻ thù như vậy, lại cứng rắn khiến người khác không có cách nào làm gì ngươi. Cho dù là Vĩnh Sinh Điện Phủ ta, muốn tìm ngươi, cũng phải hầu đại giá ngươi. Ngươi nếu không ra, mọi người cũng chỉ có thể chờ... Nhưng chuyện như vậy, đã trôi qua. Hôm nay, ta đã đến. Tô Trầm, nếu ngươi cho rằng co đầu rút cổ ở trong Tiềm Long viện thì có thể tránh né trách nhiệm ngươi nên tẫn nữa, thì mười phần sai rồi.”
Nghe xong lời này, Tô Trầm hiểu ý tứ Mã Nhân Trạch: “Ngươi là đến ép ta làm thuốc?”
Đúng vậy.
Mã Nhân Trạch là tới ép hắn làm thuốc.
Làm Tỉnh Thần dược tề!
Tính thời gian, Tô Trầm tiến vào Tiềm Long viện đã hơn bốn năm.
Thời gian hắn học tập chế tác dược tề thậm chí so với thế này còn nhiều hơn nửa năm.
Năm đó Phong đại sư đã từng nói, nếu thiên phú đủ, lại chịu bỏ ra thời gian cùng tài nguyên, như vậy bốn năm năm là có thể đạt tới mức chế tác Tỉnh Thần dược tề.
Cho nên sau khi đợi mấy năm, Vĩnh Sinh Điện Phủ rốt cuộc chờ không nổi nữa, bắt đầu thúc giục Tô Trầm.
Phần thúc giục này thật ra sớm ở nửa năm trước đã bắt đầu, chẳng qua Tô Trầm vẫn không đáp ứng.