Chương 308: Dạ Mị nghĩa khí
* * *
“Chỉ là vận khí coi như không tệ.” Tô Trầm trả lời, hắn thu hồi lưu ảnh bàn: “Ta phụ trách xử lý lưu ảnh, sau đó lấy danh nghĩa của ngươi gửi cho bọn hắn, có vấn đề không?”
Nguyệt Lông Sa cười: “Không có vấn đề. Ta sẽ cho bọn hắn một đáp án hoàn mỹ. Cứ nói ta truy tung Mã Nhân Trạch, trong lúc vô ý phát hiện trận chiến này. Mã Nhân Trạch muốn bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, lại không ngờ bản thân bị thương nặng, ngược lại cho ta cơ hội này. Thế nào?”
“Ta.” Tô Trầm và Nguyệt Lông Sa nhìn nhau, hai người đột nhiên đồng thời cười lên.
Lúc này chiến trường đã thu dọn xong, Thạch Khai Hoang trực tiếp dùng nguyên lực ngưng kết ra ba sợi dây thừng, trói chặt Chư Tiên Dao, Hồng Minh cùng Trịnh Bát Sơn.
“Đạo sư, nhẫn của Mã Nhân Trạch ở trên tay người sao?” Tô Trầm hỏi.
Thạch Khai Hoang ném cho hắn một cái nhẫn, Tô Trầm mở ra nhìn qua, cười hài lòng.
Tám mươi bình Tỉnh Thần dược tề, nằm chỉnh tề ở bên trong.
Thu hồi dược tề, Tô Trầm nói: “Mọi người về Tiềm Long viện trước, ta còn có chút việc cần làm.”
“Tiểu tử thối, lại sai sử đạo sư của ngươi.” Thạch Khai Hoang mắng một tiếng, nhưng vẫn dắt ba người, tự hướng Tiềm Long viện bay đi.
Lúc gần đi, Nguyệt Lông Sa nói với Tô Trầm: “Nếu còn có lúc muốn đối phó Vĩnh Sinh Điện Phủ, nhớ phải tìm ta.”
Tô Trầm gật đầu: “Ta sẽ.”
“Như vậy... Tạm biệt.” Nguyệt Lông Sa có chút ngập ngừng nói ra hai chữ cuối cùng.
“Tạm biệt.” Tô Trầm trả lời.
Nhìn Tô Trần một cái thật sâu, Nguyệt Lông Sa xoay người rời đi.
Rời khỏi hai người Thạch Khai Hoang và Nguyệt Lông Sa, Tô Trầm tự đi về một phương hướng khác.
Hắn một lần nữa tới ngõ nhỏ u tĩnh kia, chỗ cũ ước hẹn với người.
Tiến vào sân.
Trong sân không có người, Tô Trầm tự tìm cái ghế nằm ngồi xuống, một mình lẳng lặng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong sân vang lên tiếng bước chân của một người.
Rõ ràng mà mang theo quy luật vận động độc đáo.
Là Dạ Mị.
Thấy Tô Trầm, Dạ Mị mắt sáng ngời: “Ồ? Sao nhanh như vậy đã tới rồi? Ta cũng còn chưa cho ngươi tin tức đâu.”
Tô Trầm lười biếng trả lời: “Cần tương đối gấp, trực tiếp tới nơi này chờ ngươi.”
“Xì.” Dạ Mị có chút bất mãn bĩu môi, từ trong nguyên giới lấy ra một cái bao lớn ném cho Tô Trầm: “Nè, dược liệu ngươi cần, đều ở chỗ này. Trả tiền!”
Vươn một cái tay nhỏ trắng trẻo sạch sẽ.
Tô Trầm lấy ra một ít nguyên thạch đặt ở trên tay Dạ Mị, Dạ Mị nhận lấy, đếm một chút, nói: “Sao lại dư hai trăm?”
“Phí vất vả của ngươi.”
“Tính ngươi có lương tâm.” Dạ Mị cho Tô Trầm cái đá lông nheo thật rõ.
“Còn có cái này.” Tô Trầm đưa cho Dạ Mị một cái rương.
Mở ra thùng, Dạ Mị nhìn tám mươi bình Tỉnh Thần dược tề.
“Tỉnh Thần dược tề?”
“Lô thứ hai đáp ứng cho các ngươi.”
Ngay từ đầu, Tô Trầm đã không tính làm lô dược tề thứ hai.
Mã Nhân Trạch đã muốn ép hắn chế tác bây giờ, để hắn thừa nhận nhiều tổn thất hơn, như vậy tổn thất này sẽ chuyển đến trên đầu bản thân Vĩnh Sinh Điện Phủ là được.
Vẫn như cũ là tám mươi bình này, lại thành lô hàng thứ hai Tô Trầm cung cấp Vĩnh Sinh Điện Phủ, thông qua phương thức này, Tô Trầm cũng khiến đối phương hiểu chỗ tệ của bức bách hắn.
Nhưng Dạ Mị hiển nhiên còn chưa ý thức được điểm ấy.
Nàng vẫn ngây thơ: “Không phải nói bảo Mã Nhân Trạch giao dịch với ngươi sao?”
Tô Trầm ý vị sâu xa nói: “Ta nghĩ hắn sẽ không giao dịch với ta nữa.”
“Vì sao?” Dạ Mị còn chưa hiểu.
Tô Trầm cười, vỗ vỗ bả vai nàng: “Đừng quản vì sao nữa, dù sao ngươi mang theo lô hàng này trở về cho lão đại của các ngươi, bọn họ sẽ rõ.”
“Ồ.” Dạ Mị đáp.
Dạ Mị vẻ mặt ngẩn ngơ, trong đầu Tô Trầm đột nhiên nổi lên một ý niệm.
Hắn nói: “Dạ Mị.”
“Hả?”
“Chúng ta tính là bạn bè chứ?”
“Đương nhiên.” Dạ Mị rất nghiêm túc gật đầu.
“Vậy về sau, ngươi sẽ ra tay với ta không?” Tô Trầm hỏi.
“Sao có khả năng?” Dạ Mị trả lời: “Chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè với nhau không chiến đấu.”
“Vậy nếu có một ngày, ta là địch với Vĩnh Sinh Điện Phủ, ngươi làm sao bây giờ?”
Dạ Mị mở to hai mắt: “Vì sao ngươi phải là địch với Vĩnh Sinh Điện Phủ?”
“... Ta là nói nếu.”
Dạ Mị bắt đầu cắn môi.
Nàng rất nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát nói: “Vậy thì chỉ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Tự nhiên là xả thân cứu bạn, trước thông báo ngươi Vĩnh Sinh Điện Phủ muốn giết ngươi, cho ngươi rời đi, sau đó lại dứt khoát kiên quyết hướng Vĩnh Sinh Điện Phủ khai ra, tùy ý trách phạt.” Dạ Mị vẻ mặt khẳng khái hy sinh: “Vì anh em, vì bạn bè, không tiếc thân mình, lại không phản loạn tổ chức, lấy tinh thần không biết sợ đối mặt tất cả...”
Tô Trầm: “...”
Dạ Mị “Thế nào? Ta đủ tình bạn chứ?”
“A, đúng vậy. Ngươi quả nhiên rất giảng nghĩa khí.” Tô Trầm hướng nàng giơ ngón tay cái.
Vì thế Dạ Mị đắc ý cười: “Ngươi cũng không cần quá cảm động, thật ra ta cũng không vĩ đại như vậy. Chẳng qua ngươi đã hỏi, ta dù như thế nào cũng phải cho ngươi một câu trả lời có thể nói thông. Dù sao cũng là nếu, nếu thôi... Tốt nhất có thể không trở mặt thì không trở mặt, đúng hay không.”
“Ừm, ừm, đúng đó.” Tô Trầm chỉ có gật đầu.
Vẻ mặt Dạ Mị tràn ngập tự tin, Tô Trầm đột nhiên cảm thấy, tương lai không phải chỉ có hiểm ác, cũng có vô hạn thú vui.
Sau khi từ chỗ Dạ Mị trở về, Tô Trầm liền lâm vào công tác bận rộn.
Lần đại chiến này lưu lại cho Tô Trầm di sản khó có thể đếm hết, từ trên người sáu đại quý tộc cùng Chư gia, riêng là nguyên giới Tô Trầm đã đạt được mười một cái, bên trong có các loại nguyên thạch, dược liệu, công pháp vô số kể, riêng nguyên khí đã có vài kiện.
Nhưng đối với Tô Trầm mà nói, trân quý nhất vẫn là bản thân những người này.
Bản thân bảy đại huyết mạch quý tộc chính là tiêu bản nghiên cứu tốt nhất, mặc dù người đã chết, chỉ cần chết thời gian không dài, máu vẫn còn, thì vẫn như cũ có giá trị nghiên cứu. Nguyên Năng Chi Nhãn quả thật là con mắt phi thường giỏi phát hiện chân lý. Năng lực quan sát tinh vi kia của nó mang đến thuận tiện thật lớn cho Tô Trầm nghiên cứu. Khi người khác còn đắm chìm ở trong thế giới hiện thực, từ góc độ vĩ mô đi lý giải tất cả về nguyên năng, Tô Trầm lại có thể từ tầng diện càng thêm cẩn thận, nhỏ bé, nhẵn nhụi đến phân tích tất cả cái này, đồng thời cũng càng thêm chuẩn xác. Điều này khiến năng lực đạt được đáp án của hắn vượt qua tưởng tượng.
Vì thế Tô Trầm chuẩn bị cả đống lớn chai chai lọ lọ, góp nhặt lượng lớn máu tươi, nội tạng, tiêu bản các tổ chức khí quan cùng cơ bắp, lấy bí pháp phong tồn, chuẩn bị nghiên cứu. Tuy cái này có chút ghê tởm, nhưng bản thân con đường thăm dò chân lý tràn ngập bụi gai, tràn ngập khiêu chiến. Nếu ngay cả cái này cũng không thể vượt qua, cũng đừng nói gì lý tưởng vĩ đại.
Nhưng so sánh với người chết, giá trị của người sống hiển nhiên càng cao hơn.