Chương 55: Lang Đao
Lang Đao là nguyên sĩ.
Nguyên Sĩ Dẫn Khí cảnh ngũ trọng, cũng là Dẫn Khí cảnh trung tầng điển hình.
Hắn có hai huynh đệ kết nghĩa, một tên Hồng Ưng, một tên Sơn Tiêu, lần lượt là Dẫn Khí tam trọng và tứ trọng, luận cảnh giới đều cao hơn Tô Trầm.
Uống chùa chút rượu, đây là chuyện nhỏ.
Rượu không đáng tiền.
Nhưng ý nghĩa ẩn sau đó lại rất lớn.
Đây là một lần khiêu khích, cũng là một lần dò xét.
Trong thế giới này, mạnh được yếu thua đương nhiên là chủ lưu, nhưng những kẻ ngu xuẩn vừa gặp đã muốn ăn thịt kẻ khác, kết cục thường là bị ăn ngược lại.
Cho trước khi ăn hay không ăn, đầu tiên phải thăm dò.
Xem xem đối phương có phải khối thịt không, xem xem khối thịt có yếu không, xem xem ăn có ngon không, xem xem bên cạnh miếng thịt này có con chó săn nào khác ngồi canh không...
Cho nên, tất cả mọi người đều đang xem xem.
Xem xem Tô Trầm định xử lý chuyện Lang Đao uống rượu chùa ra sao.
Nếu cậu mềm yếu, vậy thứ đang chờ đợi sẽ là càng nhiều cơm chùa rượu chùa. tất cả các Nguyên Sĩ đều sẽ nhúng tay vào, bọn hắn sẽ bắt đầu từ ăn chùa uống chùa, tiếp đó từ khu vực ăn không mở rộng tới lấy không, lấy sạch những hàng hóa mình để ý, cuối cùng còn phát triển tới thu phí bảo vệ, ngược lại bắt Tô Trầm phải tới giao tiền cho bọn họ.
Đương nhiên Tô Trầm cũng có thể cứng rắn, vậy phải xem cậu phải giải quyết sức ép của ba Nguyên Sĩ như thế nào.
Chỗ dựa? Bí bảo? Hay là cái gì khác?
Không ai biết, nhưng đã muốn giải quyết phiền toái nhất định phải lộ ra phương pháp.
Chứng kiến phương pháp, đám người cũng biết mình nên làm gì.
Một lần thăm dò nho nhỏ, thật ra lại là một lần nguy cơ đối với Tô Trầm.
Có thể vượt qua, cấu sẽ an tâm làm ăn mua bán, mãi tới khi lần nguy cơ tiếp theo tới.
Không vượt qua được, vậy kết cục tốt nhất của cậu là hiện giờ mang theo tiền vừa kiếm được, lập tức trốn ngay.
Mặc dù tuổi Tô Trầm không lớn nhưng cậu đã trải qua đủ nhiều chuyện.
Nhiều đến mức cậu hiểu quá rõ những kẻ tâm địa khó lường, biết hết suy nghĩ của đám người nấp trong bóng tối kia.
Chỉ trong chớp mắt, Tô Trầm đã cân nhắc xong.
Cậu gật đầu nói: “Được, buổi tối ta sẽ chiêu đãi.”
“Vâng.” Lý Thứ thức thời rời đi.
Khi màn đêm buông xuống, việc làm ăn của quán rượu Trích Tinh bắt đầu náo nhiệt dần lên.
Các ‘thợ mỏ’ bận rộn cả ngày lao nhao đi vào nơi nghỉ ngơi vui chơi duy nhất của Phỉ Thúy Cốc này, móc vài ngân tệ duy nhất trong túi ra, bắt đầu mua cơn say. Trong quán rượu không còn chỗ ngồi, buộc phải ra ngoài, Tô Trầm dựng lều bên ngoài quán rượu đủ cho trăm người ngồi, cũng bởi vậy số lượng tiểu nhị cũng phải tăng theo.
Hơi rượu bắt đầu tràn ngập khắp nơi, lời nói của đám người cũng dần tăng nhiều, nơi nơi đầy những câu chữ tục tĩu. Thi thoảng lại có vài cô ả oanh oanh yến yến đi qua, lúc nào cũng có những tên râu xanh duỗi tay ra sờ mò làm vang lên tiếng kêu la cùng tiếng cười lớn buông thả.
Nhưng hôm nnay lại khác với những ngày thường.
Đứng sau quầy rót rượu cho khách khứ không phải là tiểu nhị, mà là ông chủ mặt quỷ.
Gương mặt luôn đeo mặt nạ che kín chân dung, chỉ có gương mặt quỷ âm trầm cùng một đôi tay rõ ràng thuộc về người trẻ tuổi xuất hiện trước mặt đám người.
“Sao hôm nay ông chủ lại tự mình tới rót rượu vậy?” Một khách uống rượu cười ha hả nói.
“Dẫu sao cũng không có việc gì làm, nhàn rỗi thì tới đây chơi.” Tô Trầm thuận miệng trả lời.
“Ai da, nếu ông chủ rảnh rỗi vậy chẳng bằng ra sau nhà dạo với ta, khu đất hoang bên kia phong cảnh không tệ đâu.” Một cô ả quần áo hở hang, dáng vẻ dụ hoặc lại gần, liếc mắt đong đưa với Tô Trầm.
“Ha ha ha, con ả lẳng lơ Tiểu Phù Dung lần này lại tới câu dẫn ông chủ mặt quỷ à.” Lại có khách uống rượu cười to nói.
Cô ả tên Tiểu Phù Dung là một trong những nữ tử phong trần tại đây, vẫn luôn hứng thú với Tô Trầm, mỗi lần có cơ hội lại tới trêu chọc cậu, đáng tiếc Tô Trầm trước nay không để mắt đến.
Tô Trầm từ trước đến nay luôn thờ ơ với những lời đùa bỡn chọc, cho nên cũng mặc cho bọn họ nói, chỉ lặng lẽ lau chén rượu, cố gắng hoàn thành tốt công việc một tiểu nhị bình thường.
Bất quá, có người rõ ràng không muốn buông tha cho cậu.
“Đáng tiếc, cái thứ đó của hắn không dùng được. Tiểu Phù Dung ngươi có câu dẫn thế nào hắn cũng không cứng nổi đâu.” Một giọng nói cứng rắn vang lên từ bên ngoài.
Câu nói này đã vượt qua ngưỡng đùa giỡn
Tới rồi, mọi người cùng hô hào trong lòng.
Nương theo giọng nói đầy sức sống này là một gã cao to bước vào.
Người này thân cao chừng bảy thước, đầu cũng cao hơn Tô Trầm một đoạn, câu nói đường đường nam nhỉ bảy thướng ý đại khái chỉ loại người này. Người này thân thể khôi ngô, gương mặt đầy râu, sau lưng đeo một đại đao đầu sói, đầu sói hướng vào trong làm thế thôn nguyệt, đây là Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao là một Nguyên khí khá nổi tiếng tại Phỉ Thúy Cốc.
Hai bên người này còn có hai nam tử, một tóc đỏ áo choàng, am hiểu khinh công, một tay dài quá gối, mũi to, danh xưng lực tay vô song.
Lang Đao, Hồng Ưng, Sơn Tiêu.
Ngay khi ba người tiến vào quán rượu, bầu không khí toàn bộ quán rượu lập tức trở nên yên lặng, vừa rồi còn ồn ào sôi nổi, chớp mắt đã lặng ngắt như tờ.
Lang Đao nhìn xung quanh, cười hắc hắc rồi nhanh chân đi về phía Tô Trầm.
“Mặt quỷ, hôm nay sao ngươi lại tư mình rót rượu?” Lang Đao cười hắc hắc nói.
“Uy thế của ngươi quá lớn khiến tiểu nhị nhà ta sợ hãi, bỏ việc không làm nữa, ta chỉ có thể tự làm thôi.” Tô Trầm hờ hững đáp lời, nâng cốc đặt lên: “Ba vị muốn uống gì?”
“Tốt nhất, đắt nhất!” Lang Đao nhìn chằm chằm vào Tô Trầm trả lời: “Nhưng là ông đây không có ý định trả tiền.”
Tô Trầm lại như không nghe thấy, không buồn nhìn hắn tự đi lấy rượu nói: “Hôm qua mới nhập ít rượu ngon, Nữ Nhi Hồng ba mươi năm. Ngươi muốn uống ở đây hay chọn chỗ ngồi rồi ta đưa qua?”
Lang Đao vốn muốn ngồi uống tại quầy nhưng câu ‘ta đưa qua’ của Tô Trầm khiến hắn thay đổi chủ ý.
Hắn lớn tiếng đáp: “Đưa tới cho ông!”
Nói xong đã đi tới một cái bàn.
Trong quán rượu vốn chẳng còn bàn trống, nhưng hắn vừa tới trước bàn, đám võ giả xung quanh bàn đều thức thời tránh né.
Lang Đao thản nhiên ngồi xuống nhìn về phía Tô Trầm đang múc rượu, nghĩ thầm sao tên mặt quỷ này chẳng chút khí thế vậy? Mình ép hắn như vậy hắn cũng chẳng phản ứng, chắc là đang chột dạ e ngại rồi.”
Nghĩ đến đây, Lang Đao hoàn toàn yên tâm, lại tính toán tiếp xem nên xử trí tên mặt quỷ này ra sao.
Quán rượu cùng tiệm tạp hóa làm ăn khá khẩm, nếu có thể thu lấy đương nhiên là tốt nhất. Có điều Phỉ Thúy Cốc không phải mình mình độc đại, nếu trắng trợn cướp đoạt, nhiều người nhìn như vậy sợ rằng không tha cho mình tùy ý đắc thủ. Vậy chẳng bằng để hắn giữ lại hai hàng quán này, mình lén lút thu chút phí bảo hộ là được. Cũng không cần nhiều, chỉ chia hai tám là được, ông đây tám hắn hai… A… thôi chín một đi, cho tiểu tử hắn một phần đã đủ lắm rồi.
Lang Đao còn đang thầm tính toán, Tô Trầm đã đưa rượu đến.
Chủ quán thần bí tự mình đưa rượu khiến lòng hư vinh của Lang Đao cực kỳ thỏa mãn, ba người nhân cơ hội ăn uống như điên, Tô Trầm cũng chỉ đứng nhìn, bất kể bọn họ gọi gì đều cố gắng thỏa mãn.
Đám khách uống rượu đều đang nhìn, đều chờ Tô Trầm phát uy, nhưng từ đầu đến cuối Tô Trầm không nói một lời, khiến cả đám cực kỳ thất vọng.
Có người lại thầm nghĩ: “Quả thật chẳng có chút dũng khí nào, Lang Đao đến bắt nạt như vậy mà cũng nhịn được.”
“Tốt xấu gì người ta cũng có ba người, còn cả một món Nguyên khí đấy.”
“Tiểu tử kia chẳng phải cũng có Nguyên khí à?”
Đạp Vân Ngoa trên chân Tô Trầm chung quy không thoát khỏi ánh mắt người hữu tâm.
“Chỉ dùng để bỏ chạy được thôi.”
Tiếng nói lao xao không hề ảnh hưởng tới Tô Trầm, cậu chỉ yên lặng rót rượu lau bàn.
Mọi người thấy vậy càng khẳng định Tô Trầm chỉ là kẻ nhát gan. Có người khinh thường, lại có kẻ bắt đầu tính toán mưu đồ làm sao kiếm lợi trên thân tên mặt quỷ này.
Rượu qua ba lần, Lang Đao cơm nước no nê đứng dậy:
“Hôm nay ăn thoải mái lắm, ông nhà ngươi đi đây.” Nói xong định kéo hai tên huynh đệ bỏ đi.
Tô Trầm rốt cuộc mở miệng: “Này, ngươi quên trả tiền rượu.”
“Hả?” Lang Đao dừng bước quay lại nhìn Tô Trầm.
Tất cả mọi người cùng hào hứng, biết trò hay sắp mở màn, ai nấy đều muốn xem xem tên mặt quỷ ứng phó ba người Lang Đao ra sao.
Lang Đao sắc mặt âm trầm: “Lúc đến ta đã nói rồi, ta không định trả tiền.”
Tô Trầm lại lẩm bẩm: “Sáu vò rượu, ba mươi cân thịt Hung thú, tính là bảy khối Nguyên thạch hạ phẩm, mặt khác hôm qua các ngươi còn ăn hai bữa, tính mười lăm viên Nguyên thạch, tổng cộng cần thanh toán... 1,507 viên Nguyên thạch.”
“Ngươi nói cái gì?” Tất cả mọi người đều bị con số này làm cho kinh ngạc
Ngay cả Lang Đao cũng bị con số mà Tô Trầm nói ra làm cho kinh ngạc một hồi, cười gằn nói: “Tiểu tử nhà ngươi không biết tính à? Bảy cộng mười lăm làm sao lên một ngàn năm trăm được?”
“Không sai.” Tô Trầm vẫn bình tĩnh trả lời: “Một đêm không trả, tăng giá ngàn lần. Quy củ do ta đặt ra.”
Nụ cười của Lang Đao cứng lại.
Giọng điệu trầm trầm: “Ngươi muốn chết à?”
Tô Trầm lại tiếp tục nói: “Không trả nổi có thể để đao lại thế chấp, ta tính giá năm trăm cho ngươi, còn lại…”
Lang Đao lại chẳng muón nghe tiếp, rút Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao chém về phía Tô Trầm: “Chết đi!”
Tiếp đó, vừa xông ra chưa được mấy bước, thân thể Lang Đao lúc lắc, thậm chí đứng cũng không vững.
Hắn kinh hãi nhìn bản thân, lại nhìn Tô Trầm, ánh mắt đầy kinh sợ: “Ngươi… con mẹ nó… ngươi hạ độc ông đây!”