Chương 56: Nhúng tay
.
Một đặc điểm của bnt là nếu ngươi không thật sự vận dụng Nguyên lực, ngươi sẽ không phát hiện mình đã trúng độc.
Đặc tính của loại độc này khiến cho nhiều người dù đã trúng độc trong thời gian ngắn cũng không cách nào phát giác, mãi tới thời khắc xuất thủ mới ý thức được.
Lang Đao phạm sai lầm lớn nhất, chính là hắn đánh giá quá thấp Tô Trầm.
Hắn hoàn toàn không ngờ Tô Trầm lại dám hạ độc trong rượu, dù sao Tô Trầm cũng mở quán rượu. Hạ độc vào rượu của khách ngay trong quán rượu của mình, ngươi đùa cái gì vậy? Ngươi cò còn định làm ăn nữa hay không?
Chính điều này đã giới hạn tư duy của Lang Đao.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới quán rượu của Tô Trầm khác hẳn những nơi khác.
Trong Phỉ Thúy Cốc chỉ có một quán rượu này, làm ăn độc quyền, cho dù ngươi không muốn uống ở đây cũng chẳng có chỗ nào khác.
Hơn nữa chuyện này do Lang Đao khiêu khích trước, Tô Trầm là buộc phải phản kích. Mặc dù phương thức phản kích của cậu phạm vào chuyện khiến người ta kiêng kỵ, nhưng không phải không thể lý giải.
Ngoài ra trừng phạt Thâm Hồng chỉ trong trăm ngày, cậu thật sự không cần suy nghĩ nhiều về hậu quả.
Cuối cùng, kẻ địch đã lấn tới cửa rồi, còn gì quan trọng hơn việc sống còn cua rmình?
Đủ loại giới hạn tư duy khiến Lang Đao không hề chuẩn bị tâm lý đối với thủ đoạn này của Tô Trầm, cho nên khi hắn phát giác mình đã trúng độc cũng đã quá muộn.
Hắn trúng độc, hai huynh đệ của hắn cũng chẳng khác, ba người ăn uống đien cuồng, nuốt vào vô số rượu thịt ‘miễn phí’, lượng Bế Nguyên Tán hấp thu nhiều tới mức đủ khiến bọn họ không dùng được Nguyên lực suốt hai ngày hai đêm.
Không có Nguyên lực, bọn họ chỉ là người bình thường, thực lực cũng chẳng khá hơn võ giả bình thường bao nhiêu.
Tô Trầm lại chậm rái bước từ sau quầy ra: “Một ngàn năm trăm lẻ bảy viên Nguyên thạch, xin hãy trả tiền.”
“Trả cái con mẹ ngươi!” Đầu óc Sơn Tiêu có vẻ không được tốt, vẫn gào thét nhào về phía Tô Trầm.
Thân hình Tô Trầm chỉ nhoáng lên một cái, một quyền đánh ra, thuận tay nắm lấy cánh tay Sơn Tiêu bẻ ngược lại, chỉ nghe rắc một tiếng. Cánh tay được xưng lực lượng vô song của Sơn Tiêu đã bị cậu bẻ gãy. Tiếp đó Tô Trầm xuất một cước, đá thẳng vào đùi Sơn Tiêu, một tiếng răng rắc vang lên báo hiệu một chân Sơn Tiêu cùng gãy, quỳ xuống tại chỗ.
“Sơn Tiêu!” Lang Đao bi phẫn đan xen, múa đao xông tới.
Chỉ là hắn không có Nguyên lực, bất luận tốc độ hay lực lượng đều kém cỏi hơn lúc bình thường, ngay Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao cũng chẳng khác gì vũ khí bình thường.
Tô Trầm nhẹ nhàng né tránh công kích của Lang Đao, thuận tay nắm lấy cổ tay hắn bẻ quặt vào trong làm gãy cổ tay hắn, tiếp đó đánh thẳng một đòn vào bụng Lang Đao khiến thân thể hắn cong gập lại. Tô Trầm thuận thế lui lại, tránh né đòn tấn công của Hồng Ưng, dứt khoát phát động tốc độ thân pháp, nháy mắt kéo thành vài luồng tàn ảnh, lướt qua một vòng chợt trái chợt phải chợt cao chợt thấp giữa ba người, cùng lúc đó từng tiếng bôm bốp lạch cạch vang lên không ngừng.
Đến lúc tiếng vang biến mất, ảo ảnh không còn, Tô Trầm lại xuất hiện, ba người Lang Đao Hồng Ưng Sơn Tiêu thân thể lung lay, đồng thời ngã xuống đất.
Hóa ra tay chân bọn chúng đều đã bị Tô Trầm đánh gãy, không đứng lên nổi nữa.
Thấy cảnh này tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tên mặt quỷ này chẳng những tính cách âm độc, xuất thủ cũng cực kỳ tàn ác, rõ ràng không định dễ dàng tha cho Lang Đao.
“Một ngàn năm trăm lẻ bảy viên Nguyên thạch, không giao ra, ta tự tới lấy.” Tô Trầm nói xong đã sờ vào cái túi bên người Lang Đao.
Trong đó chứa Tinh Ngân hắn kiếm được bao lâu nay.
Mở ra xem qua, Tô Trầm tiện tay thu hồi: “Mới có một chút, tính hai trăm Nguyên thạch.”
Lang Đao trợn tròn hai mắt, trong túi đó có mười cân Tinh Ngân sau khi dung luyện, tương đương với hai ngàn Nguyên thạch lại bị Tô Trầm trực tiếp cắt xuống còn hai trăm. Có điều so với việc Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao giá trị gần vạn bị định giá có năm trăm, như thế cũng không coi vào đâu. Vấn đề là ngay cả cái cằm hắn cũng bị Tô Trầm tháo khớp, muốn nói chuyện cũng không được, chỉ có thể a a ô ô… liên tục.
Tô Trầm chẳng buồn để ý tới hắn, tiếp tục lật sang túi Hồng Ưng cùng Sơn Tiêu, lần lượt tìm được tám cân cùng bảy cân Tinh Ngân, đều bị Tô Trầm tính giá một phần mười rồi thu lấy.
Còn những vật khác trong ba cái túi, Tô Trầm thậm chí chẳng buồn nhắc tới, cứ như chúng không hề tồn tại, đương nhiên cũng là ‘vô giá’.
“Thêm thanh đao này nữa tổng cộng một ngàn Nguyên thạch, các ngươi còn thiếu ta năm trăm lẻ bảy viên.” Tịch thu cả thanh đao, Tô Trầm vỗ vỗ mặt Lang Đao nói: “Không trả tiếp… Lý Thứ.”
“Có tiểu nhân.” Lý Thứ đã chạy ra.
“Mang bọn chúng xuống dưới cho ta, mấy ngày tới để bọn chúng làm công trả nợ.”
“Vâng.” Lý Thứ bước tới định kéo người đi.”
“Mặt quỷ, làm vậy có quá đáng không?” Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ ngồi cách đó không xa.
Tô Trầm cũng biết đôi nam nữ này, là một cặp vợ chồng. Nam tên Bạch Phàm, cũng là Nguyên Sĩ Dẫn Khí cảnh. Người vừa nói là người phụ nữ kia, lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tô Trầm nói: “Chẳng qua chỉ uống chút rượu ăn chút thịt chỗ ngươi, riêng thanh đao kia đã giá trị gấp mười lần cái quán rượu nhà ngươi rồi, còn định bắt người ta làm nô lệ, làm vậy có quá đáng không?”
“Ồ? Thế à?” Tô Trầm nhìn người phụ nữ kia nói: “Nói vậy Bạch phu nhân ngứa mắt định nhúng tay vào?”
“Chỉ nói vài lời công bằng mà thôi.” Người phụ nữ kia ngang nhiên đáp.
Tô Trầm cười, đáng tiếc cái mặt nạ quỷ che mất khuôn mặt, không ai thấy nụ cười của cậu.
Tô Trầm lại đáp: “Giờ ta mới biết Bạch phu nhân có lòng hiệp nghĩa như vậy. Người hiệp nghĩa như vậy sao không ra mặt trước khi ba tên này ăn quịt của ta?”
Bạch phu nhân kia lập tức đỏ mặt: “Chỉ là chút rượu thịt sao phải so đo?”
Tô Trầm gật đầu: “Hóa ra là thế. Vậy theo ý Bạch phu nhân giờ ta nên tha cho chúng?”
“Ngươi cầm tiền rồi, lấy đao rồi, đương nhiên phải thả người chứ?” Bạch phu nhân hỏi lại.
Tô Trầm không nói lời nào nhưng trong lòng đã nổi sát khí.
Ai cũng biết ba người Lang Đao bị khống chế không phải vì bọn họ tài nghệ không bằng người mà là vì bọn họ trúng độc.
Thả bọn hắn ra chẳng khác nào thả hổ về rừng, chưa tới hai ngày bọn hắn sẽ giết trở lại.
Bất cứ ai cũng không thích kết quả như vậy, cho nên cahcs làm tốt nhất là giết chết, loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Nhưng Tô Trầm không làm vậy, hắn dùng danh nghĩa trả nợ cố ý giữ ba người lại làm nô lệ thật ra là định giữ mạng cho ba người. Dưới sự giám thị của mình, ngày ngày rót Bế Nguyên Tán vào, bọn hắn sẽ không trở thành phiền phức, đợi đến ngày đào xong quặng ở đây, việc làm ăn két thúc, Tô Trầm sẽ đóng cửa hàng quán, thoải mái rời đi, ba người này cũng nhờ thế giữ được mạng.
Bọn họ có lẽ sẽ chịu chút khổ sở, chịu chút mệt nhọc, mất chút thể diện, nhưng chí ít sẽ không chết.
Trong quán rượu khahcs khứa đông đảo, không phải ai cũng hiểu hàm nghĩa phía sau, nhưng chỉ cần là người từng trải giang hồ đều hiểu Tô Trầm thật ra đang giữ mạng cho bọn họ.
Mà giờ Bạch phu nhân yêu cầu thả người, đây không phải là cứu người mà là giết người.
Mượn đao giết người!
Hoặc là Tô Trầm giết Lang Đao.
Hoặc là Lang Đao giết Tô Trầm.
Tô Trầm không biết Bạch phu nhân này vô tình hay cố ý, nhưng cô ta đã thật sự vượt qua ranh giới cuối cùng của Tô Trầm.
Ánh mắt Tô Trầm chuyển sang người tên Bạch Phàm kia, lại thấy hắn không có bất cứ động tĩnh gì.
Thế là cậu hiểu.
Đối phương cố ý.
Mặc dù Tô Trầm đánh ngã ba người Lang Đao, nhưng dẫu sao cũng là dùng thủ đoạn mưu lợi.
Cứ như vậy người ta đương nhiên không phục, cũng chẳng trách có người khác nhảy ra.
Đây chính là điểm khác biệt giữa mưu lợi và cứng rắn.
Chỉ có thực lực mới khiến người ta phục được!
Những người khác cũng đã nhìn ra, cho nên bọn họ đợi, đợi tiếp tục xem trò.
Bất kể ra sao, cuối cùng vẫn phải giết một hồi. Tô Trầm thầm thở dài.
Tiếp đó cậu nói: “Được, đã thế, giao người cho ngươi.”
Chân sau đá một cái, ba người Lang Đao đã bay về phía Bạch phu nhân.
“Thế mới đúng.” Bạch phu nhân cười nói, tay chụp lấy Lang Đao, ngay lúc cô ta bắt được Lang Đao, bên tai lại vang lên tiếng kêu hoảng sợ của phu quân: “Phu nhân cẩn thận!”
Bạch phu nhân kinh ngạc.
Tiếp đó cô nàng chứng kiến một luồng đao quang rực lên trước ngực Lang Đao, sáng, ánh như trăng bạc, thoáng hiện nhân gian.
Thật đẹp!
Cô ta xong rồi!