Chương 67: Cuộn sách nô dịch
.
Thời gian sau đó, Tô Trầm cùng Cương Nham gần như lật sạch toàn bộ hang động lên. Tất cả phân của Thực Kim Trùng đều bới ra, gõ vỡ từng cục một, quả nhiên cứ gõ vài khối lại có phát hiện.
Nửa ngày sau, gõ gần hết đống phân, sau khi đã đảm bảo không còn cục phân sâu nào còn hoàn chỉnh hai người mới dừng tay. Lúc này kích thước Tinh Ngân Tinh Túy trong tay Tô Trầm đã từ cỡ viên đạn phát triển tới kích cỡ tương đương cái đầu trẻ con.
Tinh Ngân Tinh Túy lớn cỡ cái đầu trẻ con, thấy nhiều như vậy, Tô Trầm cũng như lên cơn say.
Phải biết rằng ở bên ngoài một viên Tinh Ngân Tinh Túy lớn chừng hạt đào bán được năm ngàn Nguyên thạch hạ phẩm trở lên. Khối trong tay Tô Trầm này có viên ra ba bốn mươi cái hạt đào cũng không vấn đề gì, giá trị phải hơn hai trăm ngàn.
“Thật không ngờ ngươi còn là cái máy tạo tiền.” Tô Trầm quay sang nhìn con Thực Kim Trùng còn đang ngủ say, cảm thán.
Tinh luyện Tinh Ngân Tinh Túy là một công nghệ cực kỳ phức tạp, tiêu hao cũng rất lớn, tỉ suất tinh luyện xấp xỉ 40:1, bởi vậy giá trị của Tinh Ngân Tinh Túy chỉ cao không thấp.
Tô Trầm không biết Thực Kim Trùng tiêu hao ra sao, nhưng chí ít cậu biết mỗi ngày Thực Kim Trùng cần ăn bao nhiêu.
Khẩu vị của Thực Kim Trùng rất lớn, mỗi ngày ăn được khoảng ba mươi cân đá quặng kim loại, hàm lượng Tinh Ngân trong đá quặng nơi này xấp xỉ năm mươi phần trăm, cũng là một ngày ăn khoảng một cân rưỡi Tinh Ngân. Theo ghi chép của Ulrich, hắn tới nơi này đã khoảng 270 ngày, cũng tức là ăn khoảng bốn trăm cân Tinh Ngân. Mà lượng Tinh Ngân Tinh Túy Tô Trầm thu được tuy kích cỡ chỉ bằng cái đầu trẻ con nhưng trọng lượng phải xấp xỉ hai mươi cân. Nói cách khác tỷ lệ chuẩn hóa phải khoảng 20:1, cao hơn 40:1 nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là con số ước lượng, không thể nói chính xác được. Vạn nhất ban đầu Thực Kim Trùng ăn đá quặng Tinh Ngân hàm lượng cực cao thì sao?
Lần này Tô Trầm phát hiện Tinh Ngân Tinh Túy nói thẳng ra cũng là vì lúc trước cậu từng cho con côn trùng khổng lồ này ăn bốn viên Tinh Ngân tinh luyện chứ không phải bốn viên đá quặng Tinh Ngân, riêng hàm lượng Tinh Ngân trong bốn viên này đã cao hơn so với lượng Tinh Ngân Thực Kim Trùng ăn vào mỗi ngày. Kết quả dẫn tới là Thực Kim Trùng xả ra một viên tinh túy cực lớn mới khiến Tô Trầm phát hiện ra. Bằng không quá nửa Tô Trầm cũng như Ulrich, bỏ qua bảo bối chôn dấu dưới đống phân này.
Nói cách khác, nếu cho ăn trực tiếp Tinh Ngân có thể sẽ nhận được càng nhiều Tinh Ngân Tinh Túy? Đồng thời có thể tính ra tỷ lệ chuyển đổi càng chính xác hơn.
Tô Trầm nghĩ.
Những ngày kế tiếp, chất lượng cuộc sống của Thực Kim Trùng lập tức đề cao.
Tô Trầm để Cương Nham trực tiếp cho Thực Kim Trùng ăn Tinh Ngân thuần, mỗi lần cho ăn đều tính kỹ trọng lượng.
Con trùng lớn được tăng đãi ngộ, mừng tới mức lúc lắc đầu quẫy đuôi, thái độ đối với Cương Nham quả thật đã tới mức nịnh nọt.
Có điều đợi liền ba ngày, Tô Trầm vẫn không tháy con Thực Kim Trùng bài tiết, thậm chí bắt đầu có vẻ không muốn ăn.
Chuyện này khiến Tô Trầm thấy lạ.
Ngày thứ tư, con Thực Kim Trùng càng có vẻ thiếu tinh thần, ngay cả Cương Nham cho nó ăn nó cũng không ăn, chỉ ngửi ngửi mấy cái rồi bỏ đi.
Tô Trầm bắt đầu lo lắng, liệu có phải mình làm sai điều gì không.
Buổi tối hôm đó, Thực Kim Trùng bắt đầu chạy ra góc tường phát lực.
Nó kêu rên đầy đau đớn, rầm rì, không ngừng cọ vào vách núi, cọ tới mức núi đá vỡ vụn nhưng vẫn không bài tiết nổi.
Nhìn cảnh đó, rốt cuọc Tô Trầm cũng hiểu ra.
“Hỏng rồi, nó táo bón.”
Cương Nham: “...”
Tối hôm đó Thực Kim Trùng dằn vặt ròng rã cả nửa buổi tối, rốt cuộc cũng kéo ra được một cục phân lớn lập lòe ánh sáng bạc.
Đem ra cân một chút, nhà ngươi được lắm, bốn cân rưỡi - - Cương Nham ném cả nửa kho Tinh Ngân của Tô Trầm cho nó ăn.
Chẳng trách nó rặn không ra.
Lần thí nghiệm này khiến Tô Trầm minh bạch hai việc.
Một: Tỷ lệ chuyển đổi thực tế của Thực Kim Trùng ước chừng khoảng 22:1, thấp hơn một chút so với phán đoán lúc trước, nhưng cũng không lệch nhiều.
Hai: Việc tốt quá dễ hóa dở.
Mặc Văn Chiến Đao cộng Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao cũng không chém chết được Thực Kim Trùng, nhưng nó lại thiếu chút nữa bị nghẹn phân đường hậu làm cho tắc chết, chỉ có thể nói thế giới thật kỳ diệu.
Từ đó trở đi, Tô Trầm khôi phục lại chế độ ăn bình thường cho Thực Kim Trùng, chỉ cho thêm chút Tinh Ngân thuần. Chế độ ăn uống trở lại bình thường, tinh thần Thực Kim Trùng cũng nhanh chóng khá hơn.
Lúc nhàn rỗi, Tô Trầm lại nghĩ: Thực Kim Trùng nuốt Tinh Ngân có thể sinh ra Tinh Ngân Tinh Túy, vậy nếu ăn những kim loại khác phải chăng cũng có thể ngưng tụ tinh túy?
Cái này chỉ co thể để lại, sau này tìm cơ hội thí nghiệm.
Việc cấp bách trước mắt là làm sao mang cỗ máy phát tài này đi.
Cũng may Ulrich lưu lại phương pháp khống chế Thực Kim Trùng, một cuộn sách nô dịch. Sau khi sử dụng với mục tiêu có thể tạo thành ấn tượng cố định ‘đây là chủ nhân của ta’ trong lòng mục tiêu, cũng có thể lý giải và chấp hành mệnh lệnh ở một mức độ nhất định.
Cuộn sách nô dịch cũng không khó học Tô Trầm nhanh chóng nắm giữ.
Ngày thứ mười một sau khi tiến vào hầm mỏ, rốt cuộc cũng đào hết Tinh Ngân trong lòng núi.
Tô Trầm cũng đã lý giải đại thể tâm đắc thí nghiệm của Ulrich, không cần phải ở lại đây nữa.
Trước khi đi, Tô Trầm lấy ra một cuộn sách Nguyên lực còn trống. Đây là một cuộn sách chế bằng da Hung thú, chỉ cần chế tạo phù ấn trên đó là có thể sử dụng với Thực Kim Trùng, là vật phẩm đặc biệt của Áo thuật thượng cổ.
Tới giờ mọi người đã chuyển sang sử dụng lá bùa Nguyên lực càng thêm đơn giản. Lá bùa Nguyên lực dùng loại giấy đặc thù có thể gánh chịu Nguyên lực, cỗ tốt là giá thành rẻ, có thể sản suất số lượng lớn, có điều hiệu quả kém hơn so với cuộn sách, bảo quản cất giữ cũng khó hơn.
Cuộn sách nô dịch vừa đánh lên người Thực Kim Trùng liền ầm một tiếng hóa thành tro tàn.
Kháng cự nô dịch!
Sinh mệnh cường đại sẽ tiến hành kháng cự lại cuộn sách nô dịch, thực lực chênh lệch càng lớn càng khó lòng thành công. Thực lực Tô Trầm vốn không sánh được Thực Kim Trùng, vì vậy cuộn sách nô dịch của cập lập tức nổ tan.
Tô Trầm vẫn không phục, chế lại hai cuộn sách nô dịch, kết quả đều bị kháng cự.
Chuyện này khiến Tô Trầm cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Ulrich không để lại nhiều cuộn sách Nguyên lực trống, tổng cộng chỉ có bốn cuốn, ba cuốn thất bại, chỉ còn một cuốn cuối cùng.
Nhìn cuộn sách nô dịch cuối cùng, Tô Trầm bỗng hơi do dự.
Nếu cuộn sách nà thất bại, bản thân có lẽ không còn cơ hội thu phục nó.
Ngay lúc đso Cương Nham đột nhiên nói: “Để tôi thử được không? Chủ nhân?”
“Ngươi?” Tô Trầm ngạc nhiên.
Cương Nham hơi lo lắng, thân thể run run: “Xin đừng hiểu nhầm thưa chr nhân. Tôi không có ý định cướp thú nuôi của ngài. Tôi chỉ cảm tháy có thể nó sẽ nghe lời tôi.”
Tô Trầm nhìn Cương Nham sau đó mỉm cười: “Không, ta không ngại… CÓ thể ngươi đúng.”
Đưa cuộn sách nô dịch trong tay cho Cương Nham, Tô Trầm nói: “Thử đi.”
Cương Nham cầm cuộn sách run rảya nhìn Tô Trầm: “Ngài biết đó, chủ nhân. Nếu tôi thành công, nó sẽ… chỉ nghe lời tôi.”
“Đương nhiên, không sao. Thử đi, Cương Nham.” Tô Trầm vỗ vỗ gã.
Cương Nham hít một hơi thật sâu, đặt cuộn sách nô dịch lên lưng Thực Kim Trùng.
Luận thực lực Cương Nham còn thấp hơn nhiều so với Tô Trầm.
Nhưng thời khắc đó cuộn sách nô dịch không bị thiêu hủy.
Thực Kim Trùng ngẩng đầu lên nhìn Cương Nham, phát ra tiếng kêu trầm muộn.
Sau đó cuộn sách nô dịch biến mất trong cơ thể nó.
Nhìn cảnh tượng này, Tô Trầm mỉm cười rạng rỡ: “Chúc mừng ngươi Cương Nham, giờ ngươi đã mạnh mẽ hơn ta rồi.”
Cương Nham quỳ về phía Tô Trầm nói: “Cương Nham vĩnh viễn thuộc về Cương Nham.”