Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 66: Phát hiện mới

Chương 66: Phát hiện mới
.
Mở mắt ra, Cương Nham chứng kiến bản thân đang nằm trong một hang núi, cách đó không xa là một ngọn Tinh Đăng, dưới ánh sáng đèn mờ nhạt, Tô Trầm đang đi về phía mình.
“Ngươi tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?” Tô Trầm hỏi.
Cương Nham ngồi dậy gãi gãi sau đầu: “Giường hơi nhỏ.”
Tô Trầm mỉm cười: “Ngươi không có gì đáng ngại, cơ bắp bị xe rách chút thôi. Đây là lần đầu tiên ta thấy có người dùng man lực đấu sức với Nguyên kỹ đấy… Làm tốt lắm.”
Cương Nham ngại ngùng mỉm cười.
Sau đó gã quay đầu lại thấy thứ nằm sấp trong góc, rõ ràng là con bọ cánh cứng khổng lồ kinh khủng kia, bị dọa tới mức nhảy dựng lên.
“Đừng lo, nó không làm hại ngươi đâu.” Tô Trầm vẫy vẫy tay với Cương Nham.
Có lẽ do thói quen, sau khi lượn bên ngoài một vòng, con Thực Kim Trùng này tự động trở lại trong góc hang núi nằm xuống, không hề nhúc nhích.
Cương Nham vẫn còn lo lắng ngồi trở lại.
Tô Trầm đưa một cái lọ tới: “Uống đi, thương thế có lẽ sẽ khá hơn một chút. Có điều đổi lại ngươi có thể sẽ suy yếu vài ngày hoặc đi ngoài gì đó, nhưng không vấn đề gì lớn.”
“Vâng.” Cương Nham thành thật tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Nhìn dáng vẻ yên ắng nghe lời của gã, Tô Trầm đột nhiên hỏi: “Vì sao vừa rồi ngươi lại giúp ta?”
Cương Nham im lặng hồi lâu rồi mới đáp: “Ngài là chủ nhân của tôi, đương nhiên tôi nên chiến đấu vì ngài.”
“Nhưng ngươi không phải binh lính của ta, ngươi chỉ là người hầu của ta, chiến đấu không phải trách nhiệm của ngươi. Hơn nữa nếu ta chết đi ngươi cũng sẽ tự do.”
Cương Nham lắc đầu một cái nói: “Tôi không nghĩ tới, tôi chỉ cảm thấy mình nên làm vậy.”
“Không có nguyên nhân gì khác à? Ví dụ như ngươi thích chủ nhân ta đây, ngươi cảm thấy ta đối xử với ngươi tốt hơn Hắc Thủ, hay nguyên nhân gì đó nữa.”
Cương Nham tiếp tục lắc đầu: “Tôi đã từng qua tay bốn người chủ nhân, ngài không phải người đối xử tốt nhất với tôi. Nữ chủ nhân thứ hai của tôi mới là người tốt nhất. Cô ấy rất hiền hòa, chưa bao giờ để tôi làm việc nặng, đối xử với tôi rât tốt.”
Tô Trầm bật cười: “Ngươi đúng là chẳng biết nịnh nọt. Vậy sao nữ chủ nhân trước đây của ngươi lại không cần ngươi nữa?”
Ánh mắt Cương Nham lộ vẻ ảm đạm: “Cô ấy không cần tôi nữa, cô ấy chết rồi, trong một trận đấu, bị một tên đê tiện đánh lén sau lưng giết chết.”
“Xin lỗi.” Tô Trầm nói.
Cương Nham cúi đầu, ngồi yên nơi đó không hề lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ trầm mặc của gã, suy nghĩ trong lòng Tô Trầm xoay chuyển.
Cậu nói: “Ngươi muốn trở thành binh lính của ta không? Trở thành người chuyên chiến đấu vì ta?”
Cương Nham ngẩn ngơ: “Tôi không có lực lượng Nguyên năng.”
“Ta có thể dạy ngươi.”
Cương Nham lắc đầu: “Tôi rất ngu ngốc, chủ nhân thứ ba cũng đã dạy tôi nhưng tôi không học được.”
“Không học được hay là học không được tốt?”
Cương Nham suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hẳn là học không được tốt. Năng lực cảm ứng Nguyên năng của Nham tộc rất thấp, tu luyện rất chậm.”
“Nhưng vẫn có thể học đúng không? Chỉ chậm mà thôi.”
“Nhưng tôi không muốn học.” Cương Nham cúi đầu: “Tôi căm ghét chiến đấu, không thích chém giết.”
Tô Trầm thất thần, một lúc lâu sau cậu mới nói: “Chém giết quả thật không phải chuyện tốt, nhưng chỉ khi nắm giữ lực lượng, ngươi mới có thể nắm giữ vận mệnh bản thân mình, mới không bị chém giết. Ngươi không muốn trở nên cường đại hơn ư? Ngươi không muốn báo thù cho nữ chủ nhân đã chết kia à?”
Nghe tới lời cuối cùng, ánh mắt Cương Nham bừng sáng.
Nhưng một khắc sau, thần thái đó đã biến mất.
Gã cúi đầu rủ rũ nói: “Tôi không đánh nổi kẻ đó. Hắn rất mạnh… Ngài cũng đánh không lại, chúng ta gộp lại cũng đánh không lại.”
“Nhưng chỉ là lúc nà mà thôi.” Tô Trầm đặt tay lên vai Cương Nham: “Nếu ngươi tin tưởng ta, ta có biện pháp tăng cường tốc độ thực lực của ngươi.”
Cương Nham ngạc nhiên ngẩng đầ, chứng kiến hai mắt tràn ngập tự tin của Tô Trầm.
Một luồng hơi nóng dâng lên trong lòng, Cương Nham chậm rãi gật đâu: “Được, tôi nguyện trở thành binh lính của ngài. Ngài cần tôi làm gì?”
“Hiện giờ ư…” Tô Trầm mỉm cười: “Rát xin lỗi, tuy nữ chủ nhân trước kia của ngươi chưa bao giờ để ngươi làm việc nặng nhưng ta lại không cách nào hùng hồn như vậy, ai bảo giờ dưới tay ta không có ai cả. Đi đào mỏ đi, đào hết quặng Tinh Ngân trong lòng núi này ra cho ta. Lúc nào đào xong chúng ta sẽ ra ngoài. Lúc đó ta sẽ dẫn ngươi tu luyện.”
“vâng!” Cương Nham gật cái đầu to của mình một cái.
Những ngày kế tiếp, Cương Nham toàn tâm toàn ý đào mỏ.
Hang núi này mặc dù là đồ ăn của Thực Kim Trùng, nhưng khẩu vị của nó chỉ có hạn, hơn nữa một khi ăn no sẽ ngừng, cho nên tiêu hao đá quặng kém xe nhân loại lòng tham không đáy - - Với thợ mỏ nhân loại, chỉ cần hầm mỏ còn đào được, bọn họ sẽ không ngừng cướp bóc.
Chính vì nguyên nhân này khiến nơi đây còn một lượng quặng Tinh Ngân nhất định, đều bị đào ra dưới cuốc của Cương Nham.
Trong tình huống này, con Thực Kim Trùng kia lại thành phiền phúc.
Mỗi khi đói, con bọ cánh cứng khổng lồ này lại chạy rầm rầm lại, bới loạn đống đá quặng lên, ăn uống điên cuồng một hồi rồi bỏ đi.
Đá quặng Cương Nham khổ cực đào được bị con trùng này ăn không hết. Vì vậy Tô Trầm thẳng thắn đưa nhẫn cho Cương Nham, để hắn bỏ hết đá quặng thu được vào nhẫn chứa đồ.
Con Thực Kim Trùng không tộm được đồ ăn bè rầm rì chạy loanh quanh người Cương Nham, không hề tấn công, trông càng giống một con cún vẫy đuôi cầu xin. Cương Nham thấy nó thú vị, có lúc lén lút giấu Tô Trầm cho nó ít quặng vụn, Thực Kim Trùng kia cũng chẳng kén ăn, ngược lại ăn uống cực kỳ vui vẻ, càng lúc càng quấn quít lấy Cương Nham.
Tô Trầm cũng biết chuyện này, nhưng không hề để ý.
Cậu rất bận.
Giờ mỗi ngày ngoại trừ tu luyện nguyên kỹ, cậu còn phải đọc ghi chép của Ulrich, học tập văn tự Áo tộc thượng cổ.
Tri thức Ulrich lưu lại rất hỗn tạp, không thành hệ thống, hoàn toàn do lão tự mình tiến hành tìm tòi. NHưng chính vì vậy lại càng khiến Tô Trầm dễ lý giải. Bởi vì những ghi chép này thuât lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình một người theo đuổi con đường Áo thuật thượng cổ, từ không hiểu chút gì tới có chút thành tựu. Nếu là những thứ cao thâm phức tạp, Tô Trầm ngược lại chưa chắc đã hiểu nổi, nhưng loại thăm dò tìm tòi không ngừng, tràn ngập những suy đoán và tưởng tượng cá nhân này lại khiến Tô Trầm càng dễ dàng học tập.
Quá trình theo dõi ghi chép của Ulrich cũng là quá trình tìm hiểu Áo thuật thượng cổ của Tô Trầm. Cậu nhanh chóng chìm đắm trong đó. Thông qua đôi câu trong ghi chép, Tô Trầm cũng có hiểu biết tương đối sâu sắc về đế quốc Áo Thế trước kia. Quốc gia thần kỳ đó đã từng sáng lập nên huy hoàng ba vạn năm đã từng có vô số phát hiện vĩ đại, sáng tạo ra lượng phát minh đếm cũng không xuể.
Rối ma pháp cường đại tới phi thiên độn địa, trang bị năng lượng có thể tinh luyện Nguyên lực trong không khí làm động lực; kỹ thuật cải tạo sinh mệnh cùng chiết xuất huyết mạch chưa từng nghe tới, còn có các loại Áo thuật thượng cổ thần kỳ mỹ lệ, mọi thứ đều do Áo tộc thời đó phát minh và lưu truyền lại.
Chế độ huyết mạch mà mọi người nương tựa sinh tồn hiện nay, khởi nguồn cũng là một chi nhánh nho nhỏ trong vô số nghiên cứu của đế quốc Áo Thế năm xưa.
Nghĩ tới đó, Tô Trầm cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Có điều đáng tiếc là những nghiên cứu này theo thời gian cuối cùng đều biến mất trong bị bặm của lịch sử. Hiện giờ dù là bản thân Áo tộc cũng không cách nào tái hiện huy hoàng năm xưa.
Lúc nhàn rỗi, Tô Trầm lại gọi Cương Nham tới dạy gã Tiễn Oa Hấp Nạp Thuật.
Không thể không nói, Nham tộc quả thật rất ngốc, trong đầu họ chắc chỉ toàn đá tảng. Một Tiễn Oa Hấp Nạp Thuật đơn giản, Cương Nham lại mất tới bốn buổi tối mới nhớ được gần hết, miễn cưỡng vận dụng được. Nhớ lại lúc đầu, cậu chỉ tốn có một buổi tối là vận dụng thông thạo.
Chỉ xét đơn thuần khả năng lĩnh ngộ, của Nham tộc khéo chưa được nửa của Nhân tộc.
Có lẽ cũng do đều là một đám đầu đất nên Nham tộc mới trung thành đến vậy.
Có được ắt có mất, ngươi không thể mong một người vừa cơ trí linh hoạt lại vừa trung thành tuyệt đối với ngươi, người như vậy thật ra không hề tồn tại.
Nghĩ thông được điểm này, Tô Trầm cũng thấy thoải mái.
Ngày hôm sau, Tô Trầm đang nghiên cứu một thí nghiệm trong sổ ghi chép, chợt nghe bên ngoài vang lên giọng của Cương Nham: “Đừng tới đây, cái này không cho ngươi được!”
Tô Trầm nghe tiếng đi ra ngoài, nhìn thấy Cương Nham đang giơ một viên đá quặng Tinh Ngân lên không ngừng lui lại, con Thực Kim Trùng kia lại đang đuổi theo viên đá quặng trong tay Cương Nham. Nó vốn không có ác ý, nhưng hai càng cùng bộ răng thật sự quá đáng sợ, đuổi theo Cương Nham chạy loạn khắp nơi.
“Sao không cất đá quặng vào nhẫn?” Tô Trầm hỏi.
Đặt đá quặng vào trong nhẫn, Thực Kim Trùng sẽ không ngửi thấy mùi, cũng không nháo loạn nữa.
“Nhẫn đầy mất rồi, tôi không đặt viên đá tinh khiết cao này được, nó lại cứ đuổi theo tôi không chịu thô.” Cương Nham âu sầu đáp.
“Vậy cho nó đi.”
Mặc dù không nỡ bỏ nhưng Tô Trầm cũng không muốn Cương Nham tiếp tục bị đuổi như vậy.
Quặng Tinh Ngân vẽ lên một đường vòng cung đẹp đẽ bay về phương xa, Thực Kim Trùng như con chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng xông tới cắn đá quặng, nuốt luôn xuống.


Thực Kim Trùng thỏa mãn không quấn lấy Cương Nham nữa, đầu tiên ra góc cọ cọ vách núi vài lần, lại bài tiết ra vài đống rồi quay đầu đi ngủ.
Thực Kim Trùng là sinh mệnh, đã là sinh mệnh đương nhiên có nhu cầu sinh lý. Tô Trầm cũng chẳng để ý chuyện này, đằng nào con côn trùng này cũng được Ulrich dạy dỗ, biết tự tìm góc giải quyết vấn đề, không cần bọn Tô Trầm bận tâm. Đang lúc Tô Trầm định quay về lại nhìn thấy trong phân của Thực Kim Trùng như có gì đó lóe sáng.
Tô Trầm ngây người, nhanh chóng đi tới.
Thực Kim Trùng nuốt phần lớn đá quặng kim loại nên phân của nó không thối, hơn nữa đa phần là mảnh vỡ cứng rắn dính thêm chút đất, cũng không đến nỗi ghê tởm.
Tô Trầm gõ gõ cho bong lớp đất đá vụn bọc bên ngoài đống phân, bên trong lộ ra một khối kim loại kỳ lạ lấp lánh hào quang trắng bạc, nhìn giống Tinh Ngân mà lại không phải Tinh Ngân.
“Tinh Ngân Tinh Túy?” Tô Trầm kinh ngạc bật thốt lên thành tiếng.
Tinh Ngân Tinh Túy là kim loại cấp cao thu được khi đem lượng lớn Tinh Ngân lại tiến hành dung luyện, đề luyện. Cũng là vật liệu chuyên dùng để chế tạo Nguyên khí cấp cao, có thể tăng cường khả năng dẫn dắt Nguyên năng, không phải thứ Nguyên Khí Sĩ cấp bậc Tô Trầm có thể tiếp xúc và sử dụng.
Tô Trầm không ngờ trong phân và nước tiểu của Thực Kim Trùng lại có Tinh Ngân Tinh Túy, khoảnh khắc này suy nghĩ đầu lóe lên trong đầu Tô Trầm chính là: đây rốt cuộc là trùng hợp? Hay là ngày thường cũng vậy?
Nghĩ tới đây, Tô Trầm nhanh chóng đập nát đám phân trước mặt xem có thấy viên thứ hai không.
Không có, không có, vẫn không có.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía khoảng tối, nơi này đâu đâu cũng có phân Thực Kim Trùng.
Rầm rầm rầm rầm, đập một hồi lâu, rốt cuộc lại có ánh sáng.
Tô Trầm cầm một quả cầu kim loại màu bạc rõ ràng nhỏ hơn nhiều, nhưng trong mắt lại lộ rõ thần sắc hưng phấn.
“Chủ nhân?” Cương Nham đi tới, hỏi với vẻ khó hiểu: “Ngài đang làm gì vậy>”
Gã không nghĩ ra nổi sao Tô Trầm lại đột nhiên hứng thú với phân của Thực Kim Trùng.
“Không có gì.” Tô Trầm cố đè nén cảm giác vui sướng trong lòng nói: “Chỉ là tiếp theo ngươi lại có công việc mới.”
“Công việc gì?” Cương Nham hỏi.
“Đào phân.” Tô Trầm đáp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất