Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 72: Âm Sơn quân

Chương 72: Âm Sơn quân
.
Đã có người muốn nuốt mất ba mươi cân Tinh Ngân Tinh Túy của mình, Tô Trầm cũng chẳng để ý chơi đùa cùng đối phương.
Ngày thứ hai, Tô Trầm cùng Lý Thứ tới Phi Tiên Phủ. Lý Thứ lại tới tìm vị chưởng quỹ Kim Danh Phường kia bàn chuyện làm ăn, cũng theo lời căn dặn của Tô Trầm, cố ý nâng giá tiền lên thành bốn mươi lăm vạn. Sau khi dây dưa nửa ngày, quả nhiên đối phương đồng ý.
Đến lúc này Lý Thứ rốt cuộc cũng xác định, đối phương vốn không định trả tiền, cũng chỉ có người không định trả tiền mới thấy giá bao nhiêu cũng đáp ứng.
Lúc này hắn cũng bàn bạc chọn ngày cùng chưởng quỹ sau, nửa tháng sau giao dịch tại Kim Danh Phường.
Nhưng tới tối, Tô Trầm dùng giá hai mươi lăm vạn Nguyên thạch bán Tinh Ngân Tinh Túy cho Thiên Trân Các. Thiếu bớt ba vạn là do Tô Trầm làm một tấm thẻ khách quý tại đây, thanh toán phí ba vạn lại có hạn mức tiêu phí năm vạn, đây cũng là thứ Thiên Trân Các hứa hẹn với Tô Trầm lúc trước, có điều tạm thời Tô Trầm chỉ mua một món đồ.
Mang theo hàng cùng Nguyên thạch trở lại thành Lâm Bắc, Tô Trầm lại tìm Dạ Mị.
Dạ Mị vừa xuất hiện liền có vẻ không vui: “Ngươi lại tìm ta có chuyện gì? Không phải lại muốn mượn Nguyên khí tới sơn mạch Thâm Hồng lần nữa đấy chứ?”
Tô Trầm cười ha hả: “Tạm thời ta cũng không vội tới sơn mạch Thâm Hồng, có điều lại đúng là muốn mượn Nguyên khí.”
Dạ Mị bắt đầu trừng mắt.
Tô Trầm xua tay chặn lại: “Đừng nóng đừng nóng. Lần này ta trả tiền thuê được chưa?”
Lúc này sắc mặt Dạ Mị mới khá hơn: “Ngươi trả tiền thuê bao nhiêu?”
Tô Trầm đáp: “Hai trăm viên Nguyên thạch hạ phẩm một ngày, thuê ba món, súng lửa, chiến đao cùng chiến giáp, giày thì không cần.”
Đạp Vân Chiến Ngoa đã cực kỳ cũ nát, sau khi Tô Trầm sử dụng hai lần đã sát với ranh giới hư hỏng, không ai biết lúc nào nó sẽ hỏng hẳn. Cho nên Tô Trầm dứt khoát không thuê, chỉ thuê ba món còn lại. Súng Lửa Liệp Hỏa mặc dù tỷ lệ trúng kém, nhưng khi tác chiến lại có thể tạo hiệu quả bất ngờ, phát huy tác dụng ngay lúc mấu chốt, cho nên Tô Trầm vẫn thuê.
Hai trăm viên Nguyên thạch hạ phẩm thuê ba món Nguyên khí một ngày, giá tiền này thật ra đã không tệ, sắc mặt Dạ Mị lại dễ nhìn hơn: “Như vậy có thể suy nghĩ.”
Tô Trầm lại nói: “Nhưng ngoài ra ta còn muốn mượn người.”
“Mượn người?” Đôi mắt Dạ Mị lại trừng lên: “Ngươi muốn mượn người làm gì? Ta nói này, ngươi không thể yên tĩnh chút à? Hay ngươi tưởng chúng ta sẽ để mặc cho ngươi làm thịt…”
“Cũng trả tiền, giá gấp tám lần tiêu chuẩn.” Tô Trầm trả lời.
Dạ Mị lập tức im bặt.
Nguyên thạch là thứ tất cả các Nguyên Sĩ đều có thể chế tạo, cho nên mỗi Nguyên Sĩ thật ra đều có cái giá của mình.
Lấy ví dụ đơn giản, một Nguyên Khí Sĩ Dẫn Khí nhất trọng mười Hoàng Tinh dùng một ngày mười hai canh giờ có thể truyền xong một viên Nguyên thạch, như vậy giá tiêu chuẩn của hắn là một viên Nguyên thạch. Nói cách khác, ng ta muốn thuê Nguyên Sĩ này làm việc chắc chắn giá không thể ít hơn mức tiêu chuẩn một Nguyên thạch, nếu không người ta tự ngồi nhà làm Nguyên thạch chơi là được, một không tốn sức, hai không nguy hiểm, cần gì làm việc cho ngươi?
Đây chính là giá tiêu chuẩn!
Giá tiêu chuẩn mang ý nghĩa giá trị của Nguyên Khí Sĩ rất dễ tính. Đầu tiên tính giá tiêu chuẩn của đối phương là bao nhiêu, sau đó suy nghĩ nhân lên là được.
Không tăng gấp đôi Nguyên Sĩ chắc chắn không làm thuê, còn gấp bao nhiêu lần cần xem giá trị người đó cùng đàm phán ra sao.
Thấp nhất gấp hai, cao nhất không giới hạn.
Tô Trầm đưa ra cái giá gấp tám tiêu chuẩn, con số này không cao lắm nhưng cũng không hẳn là thấp, chỉ có thể nói là giá cả bình thường. Mặc dù Vĩnh Sinh Điện Đường nhà giàu lắm của, chưa hẳn đã để ý tới một ngàn Nguyên thạch, nhưng làm ăn vẫn làm ăn, không chăm lo kiếm lời nhỏ, thường cũng chẳng ôm được lãi lớn.
Huống hồ bọn họ còn có ý giao hảo cùng Tô Trầm.
Cho nên Tô Trầm vừa nói xong, Dạ Mị lập tức đổi ý.
“Ngươi muốn mượn ai?”
“Ta muốn ít nhất hai Phí Huyết cảnh, ba Dẫn Khí cảnh cấp cao tới giúp.”
“Đối thủ là ai? Thực lực cụ thể thế nào?”
“Kim Danh Phường. Thực lực cụ thể không rõ.”
“Vậy sao ngươi biết hai Phí Huyết cảnh cùng ba Dẫn Khí cảnh cấp cao có thể giải quyết vấn đề?”
“Ta không biết, nhưng ta không thể vì chuyện này mà mời Khai Dương cảnh, Diêu Quang cảnh, thậm chí Nhiên Linh cảnh được đúng không?”
“Sao lại định đánh bọn họ?”
“Ta có ít hàng, bọn họ định ăn chùa.”
“Không thể giao dịch à?”
“Chuyện tuyệt diệu như hắc ăn hắc, ta không muốn bỏ qua.”
Dạ Mị hít một hơi lạnh.
Một lúc lâu sau cô nàng mới nói: “Để ta về xin ý kiến đã.”
Tô Trầm ra dấu tùy ngươi.
Lần này, Dạ Mị đi ba ngày.
Ba ngày sau, vừa thấy Tô Trầm, câu đầu tiên của cô nàng là: “Cửa hàng này do Lệ Minh ĐƯờng mở.”
“Lệ Minh Đường?”
“Là của Âm Sơn quân chủ.”
Tô Trầm ngồi bật dậy: “Hóa ra là hắn!”
Bên ngoài Phi Tiên Phủ có một ngọn núi tên là Âm Sơn, thế núi dốc đứng, một bên tiếp nối với rừng tùng đen, một bên tiếp nối với sơn mạch Thâm Hồng.
Trên núi có một đám giặc cướp, tự xưng Âm Sơn quân, có chừng hơn ba trăm người, thủ lĩnh đám giặc cướp tự xưng là Âm Sơn quân chủ Lệ Minh Đường.
Đương nhiên cái danh quân chủ là hắn tự phong, hơn ba trăm binh lính tạp nham đã kêu là quân, tự xưng quân chủ, nói ra thật khiến người ta cười tới rụng răng. Nhưng trong giới giặc cướp chuyện này nhìn mãi hóa quen. Không cần cái khác, chỉ cần thanh thế tốt nghe uy phong, tốt cho việc hù dọa kẻ khác là được. Có người không biết nghĩa thật chỉ nghe hai chữ quân chủ hai chân đã mềm nhũn, lúc này muốn hắn đă tiền hắn liền đưa tiền, muốn hắn đưa lương thực hắn cấp lương thực, nào dám nói nửa chữ không.
Âm Sơn quân có bốn đương gia, đại đương gia chính là Lệ Minh Đường. Nhị đương gia tên gọi là Lưu Viễn. Tam đương gia tên là Lữ Trí, cũng là quân sư của Âm Sơn quân. Tứ đương gia tên là Lệ Minh Hiên, là em ruột Lệ Minh Đường. Trong đó bản thân Lệ Minh Đường là cường giả Khai Dương cảnh. Trong giới Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh đã là trung cấp, lại thêm ba đương gia khác hai Phí Huyết cảnh trung đoạn cùng một Dẫn Khí cảnh cao đoạn, thực lực đều không yếu. Quan trọng nhất làm nghe nói bọn họ có cấu kết với môt quý tộc trong Phi Tiên Phủ.
Đây cũng là lý do Âm Sơn quân có thể ung dung tự tại đến giờ.
Kim Danh Phường này là tai mắt của Âm Sơn quân bố trí tại Phi Tiên Phủ, tác dụng là tìm keiém mục tiêu hạ thủ. Lần này lại bị Tô Trầm tìm tới đầu.
“Theo tiêu chuẩn ngươi mượn lúc trước, chút người đó đi qua sợ rằng chỉ là đưa đầu cho Lệ Minh Đường.” Dạ Mị vẻ mặt khinh thường nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm nhún vai: “Ta làm sao biết đối thủ mạnh như vậy.”
Khai Dương cảnh, cảnh giới thứ ba trong Nguyên Sĩ thất cảnh, đã coi là Nguyên Khí Sĩ trung tầng.
“Ngươi đừng có giả vờ nữa, đừng tưởng ta không nhìn ra. Ngươi cố ý bảo mượn người thật ra là muốn mượn tay chúng ta thu thập tình báo giúp ngươi đúng không?” Dạ Mị nói, tên mù chơi trò này thật ra là muốn bớt tiền tình báo.Phải biết tổ chức vì tra xét Kim Danh Phường đã bỏ không ít công sức.
Tô Trầm vẻ mặt kinh ngạc: “A? Gần dây ngươi có vẻ thông minh lên rồi.”
Dạ Mị giận dữ đã thẳng tới.
Tô Trầm đã nhẹ nhàng né tránh: “Bắt nạt người tàn tật, ngươi không thấy ngại à?”
“Nhìn phản ứng này của ngươi thật sự không giống người mù.” Dạ Mị tiện tay hất ra, một luồng quan hoa bắn về phía Tô Trầm.
Tô Trầm từ từ nhắm hai mắt lại đi liền bốn bước, mỗi bước đều khiến thân hình vặn vẹo quỷ dị, lại né khỏi công kích của Dạ Mị.
Dạ Mị kinh ngạc: “Bộ pháp thật thần điệu, chưa từng nghe nói Tô gia có bộ pháp nào như vậy.”
Còn định xuất thủ, hai tay Tô Trầm đột nhiên duỗi ra, tay trái nắm Diễm Hổ quyền đánh về phía Dạ Mị, tay phải dùng thủ đao thi triển Lôi m Đao bổ xuống, lôi âm chấn động khiến Dạ Mị không thể không di chuyển né tránh. Hiếm có nhất là tất cả đều được Tô Trầm hoàn thành khi từ từ nhắm hai mắt lại. Mặc dù thị lực đã sớm khôi phục, Tô Trầm lại chưa bao giờ buông bỏ năng lực chiến đấu trong trạng thái mù.
Né tránh một quyền một đao đó, Dạ Mị kêu lên: “Hóa ra ngươi đã thành Dẫn Khí.”
“Thôi đi, ta nghĩ ngươi đã sớm nhìn ra rồi.” Tô Trầm mỉm cười.
Thân đi theo ý, Tô Trầm lướt tới gần, chưởng chém như đao, đồng thời nhấc đầu gối, đánh khuỷu tay, phát huy hiệu quả tăng cường thân thể của Tín Phong Lưu Thể Thuật vô cùng tinh tế, phối hợp với năng lực nghe gió đoán vị, rầm rầm rầm ràm, quả thật giao thủ liên tiếp với Dạ Mị vài hiệp.
Mặc dù một khắc sau Dạ Mị kích nổ Nguyên lực, lực lượng trùng kích khổng lồ trực tiếp ép lui Tô Trầm. Chỉ thấy thân hình Tô Trầm lung lay một cái, không bị ảnh hởng quá lớn, cô nàng vẫn không khỏi giật mình.
“Tín Phong Lưu Thể Thuật của ngươi đã đạt tới tiểu thành rồi?”
Từ lúc nhận được Tín Phong Lưu Thể Thuật đến giờ chỉ mới hơn bốn tháng, Tô Trầm đã tu luyện đến bước này, có thể nói tiến bộ thần tốc.
Nguyên nhân chính là vì mỗi ngày cậu đều không ngừng khổ luyện.
“Không nói linh tinh nữa, các ngươi đã biết nội tình của mục tiêu, như vậy dựa theo thực lực của Âm Sơn quân cho ta mượn người đi. Thế nào?”
“Sao ngươi biết chúng ta có thực lực đối phó với Âm Sơn quân? Không khéo chúng ta không có cả Khai Dương cảnh thì sao?”
“Mấy lời thế này đừng lấy ra lừa ta? Chỉ tùy ý lôi mấy món rác rưởi trong nhà kho của các ngươi cũng là bốn món Nguyên khí, ngươi dám nói với ta nhà ngươi không có tới một Khai Dương cảnh? Đã muốn lôi kéo ta thì cho chút thành ý đi, như vậy mới có thể hợp tác tiếp được.”
“Hợp tác?” Dạ Mị nhìn Tô Trầm: “Ngươi muốn hợp tác với chúng ta?”
“Sai, là các ngươi muốn hợp tác với ta.” Tô Trầm thoải mái đáp: “Còn hai thích hợp thay thế Lâm Giải hơn ta?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất