Chương 76: Diệt trại (1)
.
Cuối cùng Ba Long vẫn dẫn người đảo một vòng quanh Kim Danh Phường.
Lúc lên lại xe, Tô Trầm cùng Cương Nham đã ở ngồi trên xe cả nửa ngày, thậm chí Tô Trầm còn trnah thủ thời gian vận công tu luyện.
Nghe thấy tiếng Ba Long trở về, Tô Trầm vẫn nhắm mắt tĩnh tọa nói: “Không tìm được gì à?”
“Không tìm được. Có điều nói lại cũng đúng thôi, kẻ bỏ tiền nhà ngươi còn không vội, chúng ta vội làm gì.” Ba Long vừa cười vừa lên xe.
Cỗ xe xuất phát về phía Âm Sơn.
Lúc này rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, Cương Nham mới cởi áo giáp trên người, đặt lại trong rương.
Ba Long thấy vậy cười nói: “Dung Kim Chiến Giáp giá trị 7500 Nguyên thạch, lại chỉ để người dưới mặc, hơn nữa còn chỉ để phá nhà, ngươi cũng thật xa xỉ.”
“Ba Long đại nhân thật có nhãn lực.” Tô Trầm mỉm cười nói: “Ta cũng chỉ định dùng để đề phòng bất ngờ thôi, dù sao trong lúc chiến sự ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì. Còn chuyện phá nhà chẳng qua là tiện thể thôi, khiến Ba Long đại nhân cười chê rồi.”
Ba Long ừ một tiếng: “Bất quá Dung Kim Chiến Giáp cửu phẩm phối hợp với đầy tới Nham tộc, cũng tạm được.”
Lực phòng ngự của Dung Kim Chiến Giáp rất mạnh, gần ngang với chiến giáp bát phẩm bình thường, điểm yếu là quá nặng, Nguyên Khí Sĩ bình thường không hẳn đã dùng được. Nham tộc trời sinh thể chất cường hãn, chiến giáp này xem như lựa chọn thích hợp nhất với Cương Nham. Vừa nãy Cương Nham chỉ mặc nó phá nhà, còn chưa khởi động phòng ngự đã có thể ngăn cản kim thép bắn tới. Nếu dùng Nguyên thạch khởi động, phòng ngự tạo thành sẽ càng mạnh mẽ hơn, cho dù dùng Huyết Đồ cũng chưa chắc chém được.
Đương nhiên trong mắt Ba Long loại phòng ngự này cũng chỉ là chuyện một chiêu kiếm. Dung Kim Chiến Giáp của bản thân hắn còn cao tới lục phẩm, trọng lượng lại nhẹ hơn của Cương Nham, lực phòng ngự cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Tô Trầm đang định nói gì đó, Ba Long lại đột nhiên suỵt một tiếng, ra hiệu cho cậu đừng phát ra âm thanh.
Từ xa vang lên tiếng động huyên náo ồn ào, rất nhiều binh lính nghe được động tĩnh chenh chúc chạy tới.
Vụ Ẩn Xa xuyên qua như không khí, các binh sĩ không hề có cảm giác, vẫn xông lên phía trước, trong xe tất cả mọi người đều phải giữ yên lặng.
Yên lặng một cách chết chóc.
Đúng lúc này, trên Vụ Ẩn Xa đột nhiên vang lên một tiếng “keng” kỳ lạ, như có người rung chuông bên tai.
Tất cả mọi người trong lòng chấn động, ngay cả Vụ Ẩn Xa cũng vang lên một tiếng nổ ầm.
Tiếng nổ này kinh động binh sĩ, binh lính trong thành dồn dập dừng chân, nhìn xung quanh: “Có tiếng gì vậy?”
Đám người đang kinh hãi, tiếng chuông thứ hai lại đã vang lên.”
Tỉnh Dư kéo xe đồng thời dừng bước, như muốn gào thét lên, Nguyên cấm trên chiến xa đồng thời tỏa ra ánh chớp kinh người, như muốn thoát khỏi trạng thái Vụ Ẩn.
Đúng lúc này, một người áo đen đột nhiên cởi mũ trùm đầu, chính là người chiến lực yếu nhất mà Tô Trầm từng thấy.
Trên gương mặt trắng xám của hắn, hai tròng mắt xanh lam tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
Hắn chắp tay, nhỏ giọng tụng niệm.
Tô Trầm không nghe rõ hắn niệm gì, Tỉnh Dư đã phát ra tiếng thét không thể kiềm chế nổi, ngay cả Vụ Ẩn Xa cũng lúc ẩn lúc hiện giữa tiếng chuông, đã xuất hiện trước mặt các binh sĩ.
Nhưng ngay lúc này, đám binh sĩ lại như không nhìn thấy, không ngờ lại tự động bỏ đi.
Sau đó Vụ Ẩn Xa lại tiếp tục lên đường giữa tiếng chuông ngân vang từng khúc một, lúc ẩn lúc hiện, mọi người ven đường lại một mực không nhìn thấy, vẫn tìm kiếm không mục đích
Mãi tới khi rời thành.
Tiếng chuông ngừng lại, Vụ Ẩn Xa khôi phục ổn định, người áo đen mắt xanh cũng buông hai tay, thân thể lung lay như thoát lực.
Phải nhờ Ba Long lấy tay đỡ hắn nói: “Làm tốt lắm, Lê.”
“Làm tốt lắm.” Mọi người cùng quay lại khen.
Một người áo đen còn lớn tiếng cười nói: “Nhờ có Lê, lần này đám tra xét kia lại chỉ chạy sau đít ngửi hơi rắm rồi, ha ha.”
Như biết Tô Trầm còn chưa hiểu, Dạ Mị nói: “Lê là Nguyên Huyễn Sư, am hiểu chế tạo ảo giác. Tiếng chuông vừa rồi là người của cục tra xét dùng Tinh Thần Chung chấn động Nguyên lực, chuyên phá các loại bí pháp ẩn nấp. Nếu không có tinh thần huyễn thuật của Lê, chúng ta đã bị phát hiện.”
Huyễn thuật là dị thuật tinh thần, trực tiếp tác dụng lên tinh thần của mục tiêu tạo ra ảo giác. Bởi vậy chỉ có nhân tài có tinh thần mạnh mẽ trời sinh mới thích hợp học tập và sử dụng Tinh Thần Huyễn Thuật. Lê chính là một Nguyên Huyễn Sư với tinh thần cường đại trời sinh như vậy, cũng là người tổ chức bồi dưỡng đặc biệt, tác dụng chủ yếu là yểm hộ mọi người, che giấu hành tung.
Biết điểm này, Tô Trầm cũng hiểu được biểu hiện lúc trước của Lê, hóa ra hắn vẫn luôn giữ lại thực lực, đợi thời khắc này.
Quả nhiên thiên hạ không có thủ đoạn nào thật sự vô dịch.
Vụ Ẩn Xa tuy tốt nhưng không phải không cách nào phá giải. Mà Tinh Thần Huyễn Thuật của Lê lại càng khiến Tô Trầm thán phục.
Một trận quyết đấu vô hình vô thanh này khiến Tô Trầm mở mang tầm mắt, thật sự tăng cường hiểu biết của cậu đối với Nguyên Sĩ.
Ra khỏi thành, đi thẳng hướng đông chính là Âm Sơn.
Sào huyệt của Âm Sơn Quân giấu trong núi, đám giặc cướp này cực kỳ quái dị, chưa bao giờ chọc tới những kẻ bản thân không trêu chọc nổi, ngãu nhiên có quân lính tới diệt trừ giặc cướp, chúng cũng chẳng chống đỡ, trực tiếp bỏ qua sào huyệt bỏ chạy, trốn vào rừng rậm mênh mông, đợi quân đội rút lui lại trở về tiếp tục tiêu dao.
Sau nhiều lần như vậy, ngay cả Phi Tiên Phủ cũng chẳng cách nào tóm được chúng.
Thế nhưng lần này, Âm Sơn Quân xem như hoàn toàn gục ngã.
Bốn tên thủ lĩnh bị giết sạch toàn bộ nhưng đến giờ sào huyệt trên Âm Sơn vẫn chưa biết được tin.
Khi Vụ Ẩn Xa tới Âm Sơn Trại, đám người canh gác còn đang ngủ gật.
“Một lũ ô hợp.” Ba Long hừ lạnh nói.
Thái độ lộ rõ sự coi thường của phần tử khủng bố tinh anh đối với thế lực xã hội đen cấp thấp chuyên giết người cướp của.
“Đại nhân, hành động ra sao đây?” có người hỏi Ba Long.
“Đối phó với đám rác rưởi này cần gì kế hoạch? Chúng ta trực tiếp bao vây chúng là được. Đồng Lộc, ngươi thủ ngoài cửa, không cho ai rời khỏi nơi này. Dạ Mị, ngươi ẩn hình đi vào, tìm kiếm lối đi bí mật hoặc mật thất. Những người khác theo ta, xung phong chính diện.”
“Rõ!” Đám người cùng hét lớn.
Theo lệnh của Ba Long, Dạ Mị đầu tiên biến mất trong màn đêm, tiếp đó người áo đen tên Đồng Lộc tiện hay rải một ít hạt giống, sau đó vận dụng năng lực đốt cháy giai đoạn khiến trước đại trại Âm Sơn nhanh chóng sinh sôi thành một khu rừng nhỏ.
Cùng lúc đó, những người áo đen còn lại nhanh chân lao về phía sơn trại, không hề có ý che giấu.
Đám giặc cướp lười biếng rốt cuộc cũng bị động tĩnh của cây cối phá tan lớp đất đánh thức, chứng kiến rừng cây dâng lên trước cửa, đám canh cổng sợ hãi gào lên: “Trời ơi!”
Cuối cùng cũng coi như hắn còn chưa quên chức trách bản thân, lao tới cạnh chuông lớn rung lên liên hồi: “Dậy, có kẻ địch! Có kẻ địch tấn công!”
Tiếng chuông lớn bắt đầu vang vọng khắp đỉnh núi, đánh thức đám giặc cướp trong trại, tiếp đó là tiếng la hùng hùng hổ hổ của vô số giặc phỉ.
Không ai ngăn cản hành động của đối phương, đám người Ba Long chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Khi đám giặc cướp tụ tập xong, chứng kiến đám người hùng hổ trước mặt, Ba Long đột nhiên mỉm cười.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ khát máu điên cuồng.
Hắn nói: “Thời khắc giết chóc đã đến!”
Ánh kiếm lóe lên.