Chương 101: Thư của Niếp Niếp
Lúc này, Niếp Niếp lấy ra một phong thư, mở miệng nói: "Sư phụ, ta còn viết cho ca ca một phong thư, muốn trả lời cho hắn ta đã bình an, chỉ là không biết nên gửi ra ngoài như thế nào?"
Viết cho ca ca?
Trong lòng lão bà không thể không hoảng hốt, vội vàng nói: "Tự nhiên là có thể gửi ra ngoài, đưa thư cho ta, hôm nay ta sẽ gửi thư cho ca ca ngươi giúp ngươi."
Phong thư này tuyệt đối phái lấy quy cách tối cao và tốc độ nhanh nhất để gửi ra ngoài, không được chậm trễ một chút nào!
Nàng ta chuẩn bị tự mình xuất phát giao thư này cho Càn Long tiên triều, để Càn Long tiên triều chuyển thay.
Lão bà và Ngô Hàm Yên đi ra khỏi phòng của Niếp Niếp, tâm trong đều phức tạp.
Bộ tự thiếp kia tuy rằng vô cùng trân quý, nhưng các nàng cũng không dám sinh ra một chút xíu ý nghĩ không tốt.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được sự nghiêm túc.
Đúng lúc này, Ngô Hàm Yên bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt nhìn vào xung quanh, bên trong đôi mắt lóe ra thần sắc vô cùng khó có thể tin nổi.
Lão bà có chút không rõ ràng cho lắm, tuy nhiên ngay sau đó, bà ta cũng ngây dại ra, cảm giác ớn lạnh bay thẳng đỉnh đầu, khiến tay chân của nàng ta lạnh buốt thấu xương, tê cả da đầu!
Đã thấy, xung quanh căn phòng của Niếp Niếp, trên mặt đất vốn là đất cằn cỗi, chẳng biết từ lúc nào thế mà được cỏ hoa vây đầy, muôn hoa đua thắm khoe hồng, mùi thơm nức mũi!
...
Sáng sớm hai ngày sau.
Ở chân núi Tứ Hợp viện.
Sáng sớm, hai vệt độn quang từ Lạc Tiên thành bay ra, rơi vào nơi này.
Chính là hai người Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ.
Bọn họ ngửa đầu nhìn lên trên núi, trong ánh mắt mang theo lòng thành kính và sự kính nể cực độ.
Lầm trước Thiên Ma Đạo Nhân chết ở ngay trước mắt của bọn họ, thật có thể nói là ký ức vẫn còn mới mẻ tới nay còn chưa quên, thậm chí cả đời cũng khó quên.
Mỗi lần nghĩ tới đều sẽ nhịn không được mà cảm thán sự cường đại của Lý công tử, thật sự là khiến nỗi lòng người phải kính sợ, thật lâu khó mà bình tĩnh lại.
Trầm ngâm một lát.
Hai người hít sâu một hơi, lúc này mới cùng nhau cất bước, chậm rãi mà đi lên trên núi, thậm chí còn để ý tới cả bước chân của mình để không phát ra một chút tiếng động, ngay cả hô hấp cũng hơi khống chế lại.
Cùng lúc trước có chỗ khác biệt chính là, nội tâm của bọn họ có thêm một chút e ngại.
Nếu như nói trước kia khi tới bái phỏng Lý Niệm Phàm thì bọn họ là tôn kính và căng thẳng, nhưng bây giờ thì cảm giác chủ yếu chính là e ngại!
Tuy rằng cho tới nay, bọn họ cũng đều biết, cao nhân không thể nhục! Tuyệt đối không không được đắc tội với cao nhân!
Nhưng Lý Niệm Phàm luôn xuất hiện trước mặt họ với hình ảnh thân thiện, thậm chí khi tâm trạng vui vẻ sẽ còn thuận tay ban cho bọn họ một chút cơ duyên, bởi vậy, bọn họ theo thời gian dần trôi qua cảm thấy, Lý công tử là một vị cao nhân bình dị mà gần gũi.
Thẳng tới khi tận mắt được chứng kiến cái chết của Thiên Ma Đạo Nhân, đó là chết thảm cỡ nào a, ngay cả vết tích ở thế giới này cũng xóa đi hoàn toàn, bọn họ lúc này mới ý thức được, cao nhân chính là có nóng nảy, một khi nổi giận, vậy thì không phải đơn giản chỉ là tử vong!
Có sự việc xảy ra trước đó, bọn họ làm sao có thể không e ngại?
Chính mình ở trước mặt cao nhân, nhất định phải biểu hiện tốt một chút, phải cẩn thận suy tính trước, tuyệt đối không thể làm cho cao nhân không vui!
Đúng lúc này, Lạc Thi Vũ giống như nghĩ tới điều gì, nhíu mày mở miệng nói: "Cha, nghe nói gần đây có Ma Nhân hoành hành, thậm chí đã hoạt động ở trong khu vực Càn Long tiên triều chúng ta."
"Ừm, đúng là như vậy." Lạc Hoàng khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng nói: "Ta đã để cho người của ta đi nghe ngóng, căn cứ vào tin tức truyền về, bọn chúng giống như đang tìm kiếm thứ gì."
"Tìm thứ gì sao?" Lạc Thi Vũ hơi sững sờ, "Chẳng lẽ không phải vì chuyện Cấm Ma cốc mà tới chứ?"
"Nếu là vì Cấm Ma cốc, bọn chúng sẽ không gióng trống khua chiêng như thế." Lạc Hoàng lắc đầu, sau đó nói: "Được rồi, chuyện này trở về rồi hãy nói, chuyện cấp bách bây giờ là bái phỏng Lý công tử."
Lạc Thi Vũ thì lo lắng nói: "Ta chỉ lo lắng những Ma Nhân không có mắt này sẽ quấy nhiễu tới Lý công tử."
Hai đầu lông mày của Lạc Hoàng cũng hơi nhíu lại.
Những Ma Nhân này không kiêng nể gì cả, lại còn xuất quỷ nhập thần, ai cũng đoán không được bước tiếp theo bọn chúng chuẩn bị sẽ làm gì, với cả bây giờ xuất hiện ở nơi nào.
Lạc Hoàng lẩm bẩm nói: "Ngươi nói có đạo lý, an toàn của Lý công tử thì chắc chắn không cần phải lo lắng, nhưng nếu như để bọn chúng làm ảnh hưởng tới hứng thú của Lý công tử vậy đó chính là muôn lần chết chớ chối từ."
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa Tứ Hợp viện.
Bọn họ dừng bước lại, cũng không mở miệng gọi, mà là thận trọng đi tới trước cửa, gõ ba cái "Đông đông đông".
"Kẹt kẹt."
Tiểu Bạch mở cửa, thấy là Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ thì mở miệng nói: "Hoanh nghênh tới chơi."
"Tiểu Bạch, ngươi tốt a." Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đều nở ra nụ cười thân thiện với Tiểu Bạch, lúc này mới kính cẩn đi vào Tứ Hợp viện.
Lý Niệm Phàm đang đánh răng nhìn thấy hai người thì không thể không cười nói: "Nha, nghĩ không ra sớm như vậy đã có khách quý tới chơi."
Hai bên khóe miệng của hắn còn dính đầy bọt màu trắng, dùng bàn chải đánh răng đánh răng không ngừng, sau đó uống một hớp nước, sau khi súc miệng thì lập tức nhổ vào bên trong một cái chậu ở bên cạnh.
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ hành lễ nói: "Bái kiến Lý công tử."
Bọn họ đều có chút hiếu kỳ, không biết Lý Niệm Phàm đây là đang làm cái gì, nhưng điều đó không ngăn cản bọn họ chào hỏi, đây có lẽ là điểm khác biệt giữa cao nhân và những người bình thường như bọn họ.
Sau đó, lại có chút hâm mộ nhìn vào bồn cây cảnh được bọt trắng đổ vào kia.
Khó trách mọc tốt như vậy, mỗi ngày có thể được Lý công tử tưới vào mỗi buổi sáng, quả thực chính là một tạo hóa lớn.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Các ngươi quá khách khí, ngồi xuống đi, Tiểu Bạch, đi rót hai chén nước cho khách."
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ lập tức chấn động, nội tâm không thể không mừng thầm, lại có Linh thủy để uống.
Bọn họ cẩn thận ngồi trên ghế đá dài, từ trong tay Tiểu Bạch nhận lấy linh thủy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"A —— "
Thoải mái!
Vẫn là tới nơi ở của Lý công tử là thoải mái.
Từ sau khi tiến vào viện, bọn họ đều cảm nhận được nội tâm của mình trở nên bình yên trước nay chưa từng có, chỉ số hạnh phúc trong lòng lên cao không ngừng, hơn nữa, Linh thủy này mát lạnh ngon miệng, còn giàu linh lực, cũng chỉ có ở nơi này của Lý công tử mới có thể uống.
Loại cuộc sống này của Lý công tử, vô dục vô cầu, không buồn không lo, quả thực chính là ngay cả tiên nhân cũng sẽ hâm mộ a, nếu để cho người ta sống cả đời như vậy, xem như cho dù chỉ là phàm nhân thì đời này cũng không có gì phải tiếc nuối!
Ai, được rồi, ta không xứng.
Sau khi Lạc Hoàng uống được gần nửa chén nước, lúc này mới từ trong ngực móc ra một phong thư, mở miệng nói: "Lý công tử, đây là thư mà Kim Liên môn nhờ ta đưa tới, là Niếp Niếp viết cho công tử."
"Niếp Niếp viết thư tới đây?" Lý Niệm Phàm không thể không mỉm cười, tính nha đầu này còn có lương tâm.
Hắn từ trong tay Lạc Hoàng nhận lấy phong thư, mở ra xem.
Chữ viết không tính là nắn nót, còn có chút xiêu vẹo, tuy nhiên trong câu chữ đó có thể thấy được sự nghiêm túc của người viết thư.
Nội dung chẳng qua là báo cho Lý Niệm Phàm biết đã được an toàn, đồng thời, nói cho Lý Niệm Phàm biết nàng ta đã chính thức gia nhập vào Kim Liên môn, đồng thời đã bắt đầu chính thức tu luyện, người của sư môn đối với nàng rất tốt, bảo Lý Niệm Phàm yên tâm, nàng ta sẽ tập trung tinh thần để tu luyện tranh thủ sớm ngày trở thành người tu tiên lợi hại.
Cô gái nhỏ này.
Lý Niệm Phàm không thể nín được mà mỉm cười, trong lòng mặc niệm, "Cố lên nha!"
Ngay vào lúc Lý Niệm Phàm đọc thư, Lạc Hoàng thì thận trọng đánh giá xung quanh.
Hắn phát hiện lâu lâu không tới, nội viện của cao nhân đã có biến hóa rất lớn ...