Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 102: Lần đầu tiên nếm thử que kem

Chương 102: Lần đầu tiên nếm thử que kem
So với trước kia, nội viện đã có nhiều thứ hơn rất nhiều, như là một khu vườn nhỏ.
Tuy rằng hắn nghe Lạc Thi Vũ từng nói, cao nhân trồng trọt linh dược ở trong nội viện xem như bồn cây cảnh, nhưng khi tậm mắt nhìn thấy thì vẫn không thể không cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn ràng lên.
Những linh dược tiên thảo cực phẩm này, đó đều là bảo bối chỉ là có thể ngộ mà không thể cầu, được dùng làm thành cảnh còn chưa tính, quan trọng là còn trồng tới tốt như vậy, thế giới đại lão quả nhiên là không cách nào tưởng tượng.
Nhìn lại trên bàn, quả cầu thủy tinh kia làm sao có cảm giác có chút giống như là Truyền Đạo Xá Lợi trong lời đồn của Lăng Vân tiên các?
Cái đồ chơi này thế nhưng là căn nguyên truyền thừa của Lăng Vân tiên các, người từng nhìn thấy đã ít càng thêm ít, hiện tại lại được trưng bày ở trên bàn như vậy, thành đồ trang trí? Cung cấp người tham quan?
"Ừng ực "
Lạc Hoàng kìm lòng không được nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nhìn vào những nơi khác.
"Ừm? Hòn non bộ kia?"
Con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, trong đầu không thể không sinh ra một loại suy đoán để cho người ta khiếp sợ.
Thi Vũ từng nói, lần trước nàng ta và Tần Mạn Vân tới, giống như rất ưa thích Huyền Băng dịch ngàn năm, đồng thời gọi là thạch, không nghĩ ra Lâm Tiên đạo cung thế mà đem cả một cái Huyền Băng ngàn năm tới tặng!
Rát quyết đoán, đủ khí thế!
Đáng tiếc Càn Long tiên triều ta bảo bối có thể lấy ra được quá ít, tặng quà không quá hiện thực, chỉ có thể cố gắng hoàn thành những việc mà Lý công tử phân phó.
Lý Niệm Phàm cất kỹ thư, đối với Lạc Hoàng nói: "Đã làm phiền các ngươi phải tự mình đưa thư tới, đa tạ."
Lạc Hoàng vội vàng nói: "Lý công tử khách khí, chúng ta vừa đúng chuẩn bị tới bái phỏng, tiện đường mà thôi."
"Ha ha ha, ta đoán các ngươi là tới ăn chực a?" Lý Niệm Phàm không thể không mỉm cười, nhìn vào Lạc Hoàng giống như nhìn thấu tất cả.
Đám người tu tiên này vậy mà khách khí với mình chỉ là một phàm nhân như vậy, thân thiện là một mặt, ngoài ra còn có chính là bị văn hóa của chính mình làm cho phục, một phương diện khác thì chính là bởi vì các món ăn ngon.
Lạc Hoàng nói tới bái phỏng chính mình nếu không phải tới cầu tranh chữ thì đó đương nhiên là tới ăn chực.
"Cái này. . ."
Sắc mặt Lạc Hoàng lập tức tái mét lại, tim đập tộn lên, sợ choáng váng ngay tại chỗ.
Đại não Lạc Thi Vũ cũng trống rỗng, thân thể kéo căng thẳng tắp, thở mạnh cũng không dám.
Lý công tử quả nhiên sớm đã nhìn thấu tất cả, chính những tâm tư đó của chính mình làm sao có thể qua mắt được Lý công tử? Làm sao bây giờ? Có phải hắn tức giận hay không?
Bọn họ thậm chí không dám nhìn vào mắt Lý Niệm Phàm, tay chân lạnh buốt, chỉ ngắn ngủi trong giây lát trên người đã toát ra vô số giọt mồ hôi lạnh.
Trong chớp mắt, Lạc Hoàng cắn răng một cái, không dám giấu diếm, chỉ có thể nhắm mắt mà nói: "Quả nhiên không qua được mắt của Lý công tử, quả thực như vậy."
"Ăn chực thì không có, ngươi cũng biết, trong khoảng thời gian gần đây không yên ổn, không cách nào đi ra ngoài, mấy ngày nay ta đều ăn tương đối đơn giản." Lý Niệm Phàm lắc đầu bất đắc dĩ mà nói.
Trong khoảng thời gian này bên trong núi rừng thường có yêu quái xuất hiện, đã lâu rồi không đi ra ngoài đi săn.
Ngay sau đó, Lý Niệm Phàm cười nói: "Có điều, món ăn ngon ngược lại thì có một loại! các ngươi tới đúc lúc, có lộc ăn."
Hô!
Thấy Lý Niệm Phàm cũng không phải là tức giận, Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, có loại cảm giác vừa từ địa ngục đi tới thiên đường vậy, như cảm thấy đi vòng quanh Quỷ Môn quan một lần vậy.
Lạc Hoàng vẫn có chút không yên lòng với thái độ của Lý Niệm Phàm, không thể không nói: "Lý công tử không cần khách khí, thư đã đưa tới, chúng ta cũng nên đi."
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Được rồi, đừng có khách sáo với ta, đã muốn ăn thì cũng đừng giả bộ!"
Lạc Hoàng lập tức không biết nói lời nào, hắn quả thực muốn ăn, rất muốn rất muốn là đằng khác.
Thứ mà Lý công tử ăn, có thể bình thường sao? Chỉ sợ ngay cả tiên nhân cũng ăn không được đi.
Lạc Thi Vũ đứng ở một bên, trong miệng đã bắt đầu bài tiết nước bọt, vô cùng chờ mong.
Bọn họ mong mỏi và trông mong, đã thấy Lý Niệm Phàm đi tới bên cạnh mặt khác của dòng suối đối diện Huyền Băng ngàn năm, bên trong nước suối kia lại có một mảng lớn mặt nước bị đông cứng thành khối băng, trên đó còn được gắn vào mấy nhánh gỗ nhỏ.
Lạc Hoàng còn đang nghi hoặc, hắn đột nhiên nhìn thấy vật thể hình lục giác màu xanh lam ở trung tâm của lớp băng đó, cả người run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây, đây là ...
Hắn dụi dụi đôi mắt, định thần nhìn lại.
Băng Nguyên tinh!
Tuyệt đối là Băng Nguyên tinh!
Trước đó không có để ý tới, lúc này mới phát hiện, bên trong dòng suối nhỏ này của Lý công tử thế mà cất giấu Băng Nguyên tinh!
Đây là ý gì? Dùng Băng Nguyên tinh đóng băng nước suối?
Quá ... xa xỉ đi!
Hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép đè xuống nội tâm chính kinh của mình, không dám biểu lộ ra ngoài chút nào.
Lý Niệm Phàm thì quay đầu hướng về một căn phòng hô: "Tiểu Đát Kỷ, qua kem đã làm xong, nhanh chạy ra đây ăn đi."
"Tới." Trong phòng đó truyền ra tiếng của Đát Kỷ.
Sau đó, cửa phòng mở ra, Đát Kỷ khoan thai đi ra ngoài, bên trong đôi mắt còn mang theo chút dí dỏm và chờ mong.
Lý Niệm Phàm giương mắt nhìn lại, đã thấy Đát Kỷ khuôn mặt của đát kỷ vốn hồng nhuận trắng nõn như da trẻ con, gò má hai bên mơ hồ có thể nhìn ra vết tích son phấn, đôi môi ửng hồng và mịn màng, hiển nhiên là trang điểm nhạt.
Gần đây, Lý Niệm Phàm rảnh rỗi không có chuyện gì, cố ý nghiên cứu ra một số thứ dành cho thiếu nữ, không nghĩ ra Đát Kỷ thích một cách lạ thường.
Trước kia nơi này chỉ có một mình một người ở, trang điểm gì đó Lý Niệm Phàm chắc chắn không hứng thú, hiện tại thì không giống, có thêm Đát Kỷ, vậy đương nhiên phải làm ra một số thứ dành cho thiếu nữ, gia tăng một chút niềm vui thú.
"Thế nào? Nhìn được không?" Đát Kỷ mong đợi nhìn vào Lý Niệm Phàm.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, cười trêu nói: "Nếu như không phải son môi tràn khóe miệng là có thể được max điểm."
Đát Kỷ khẽ hừ một tiếng, "Ngươi ta đây là lần đầu tiên nha, lực độ nắm giữ không tốt cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút đỏ tràn ra."
"Được rồi, tiếp theo cho các ngươi xem món ngon mới nhất mà ta mới nghiên cứu ra!" Lý Niệm Phàm cười bắt đầu từ trong tu lạnh lấy que kem ra, vì phòng ngừa làm gãy que kem, động tác của hắn có chút nhẹ nhàng.
Dù sao, để tăng vẻ ngoài, hắn còn cố tình làm một khuôn mẫu trước, và làm cho kem que thành một hình dạng cố định, cũng không có khả năng bị gãy, nhưng vẫn cẩn thận thì hơn.
Lạc Hoàng từ trong khiếp sợ từ từ lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: "Lý công tử, món ngon này là băng?"
Hắn ăn đồ ăn nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa thực sự nghĩ về bất cứ thứ gì có thể ăn được trên băng.
"Ừm, ướp lạnh mới giải nóng nha." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Cái tủ lạnh này có hiệu quả xem như không tệ, giữ đồ ăn tươi tuyệt không biến chất, làm ra que kem thì chắc chắn cũng được."
Tủ lạnh?
Lạc Hoàng nhìn vào Băng Nguyên tinh.
Cũng không phải sao? Đây chính là bảo bối ngay cả tuổi thọ của con người cũng có thể đóng băng, bảo tồn đồ ăn làm sao lại không được?
Dùng Băng Nguyên tinh tới làm đồ ăn, chỉ sợ cũng chỉ có Lý công tử người thần tiên cỡ này mới có tư cách làm ra tới.
Đúng lúc này, Lý Niệm Phàm đã lấy que băng ra, đưa cho ba người Lạc Hoàng mỗi người một que.
Lạc Hoàng nhận lấy que kem từ trong tay Lý Niệm Phàm thì lại đột nhiên sững sờ, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngoại hình của que kem rất bình thường, nó là một dải hình chữ nhật, màu sắc thì có màu vàng, phản chiếu ánh nắng chói chang dưới ánh mặt trời, một mùi thơm tao nhã truyền ra từ que kem, khơi dậy ham muốn của mọi người.
Chỉ là nhìnv ào que kem này đã mang cho người ta một loại cảm giác mát mẻ.
Đồ ăn thật thần kỳ, rõ ràng chỉ là khối băng, nhưng giống như có mùi thơm của quýt, tám thành chính là đồ ăn của tiên nhân!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất