Chương 106: Cầm âm vấn đạo, lấy một khiêu chiến năm!
Tần Mạn Vân nhìn vào năm vị trưởng lão, "Ta rất hiểu chính mình đang nói cái gì! Hơn nữa, các ngươi ngay cả sư tôn ta cũng không tin sao?"
Đại trưởng lão trầm ngâm một lát, khẽ thở dài: "Mạn Vân, sư phụ ngươi chỉ sợ đang trải qua đạo tâm khảo vấn đi."
"Cái gì?" Tần Mạn Vân kêu lên sợ hãi.
Lạc Thi Vũ và Lạc Hoàng cũng thay đổi sắc mặt.
Nhưng phàm là người tu tiên, đối với đạo tâm khảo vấn cái từ này đều không xa lạ, bởi vì đạo tâm khảo tra thật sự là quá mức kinh khủng, nhẹ thì đạo tâm bị hao tổn mà nặng thì đạo tâm sụp đổ, mà đối với người có tu vi Hợp Thể kỳ đại thành mà nói, đạo tâm khảo vấn tương đương với một cái bùa đòi mạng!
Sau Hợp Thể chính là Độ Kiếp!
Cái gì gọi là Độ Kiếp, tự nhiên là cảnh giới cần vượt qua kiếp nạn mới có thể đạt tới.
Cái khó nhất chính là đạo tâm khảo vấn, nếu như đạo tâm không đủ kiên định vậy thì sẽ trực tiếp tan vỡ, thân tử đạo tiêu!
Mà coi như thông qua được đạo tâm khảo vấn thì còn có kiếp nạn thứ hai, chính là thiên kiếp!
Tóm lại, thật sự là quá mức hung hiểm.
Bởi vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, rất nhiều người tu tiên sẽ để chính mình dừng lại ở cảnh giới Hợp Thể đại thành, cố gắng áp chế không đi đột phá.
Lần trước, tiếng đàn của Lý Niệm Phàm thật sự là khiến Diêu Mộng Cơ có cảm xúc rất sâu, cảnh giới căn bản đã không áp chế nổi, lúc này mới bước vào Độ Kiếp kỳ!
"Cung chủ từ Hợp Thể vào Độ Kiếp, ẩn chứa đại khủng bố, bình thường sẽ là cửu tử nhất sinh, cái này cũng là nguy cơ của Lâm Tiên đọa cung chúng ta, hiện tại đã chịu không được giày vò."
Đại trưởng lão nói ra lời nói sâu xa: "Ta nghĩ mọi chuyện nên gác lại một bên, trước hết để Cung chủ yên tâm vượt qua kiếp nạn này!"
"Không đúng!"
Ai ngờ, Tần Mạn Vân lại lắc đầu, gằn ra từng chữ một: "Loại tình huống này, chúng ta càng phải đi hoàn thành những chuyện mà cao nhân đã tính toán!"
Năm vị trưởng lão đồng thời nhìn vào Tần Mạn Vân, không hiểu cho lắm.
Tần Mạn Vân mặt không đổi sắc, mở miệng nói: "Năm vị trưởng lão, sư tôn ta muốn vượt qua thiên kiếp, ngoại trừ vị cao nhân kia ra thì ta thực sự không nghĩ ra còn có ai có thể bảo đảm sự an toàn cho sư tôn ta!"
Nhị trưởng lão hoài nghi nói: "Ngươi cứ tin tưởng vị cao nhân đó như vậy sao?"
"Nếu như các ngươi vẫn không tin."
Đôi mắt Tần Mạn Vân hơi ngưng lại, hơi cúi đầu, chân thành nói: "Mạn Vân khẩn cầu năm vị trưởng lão có thể chỉ giáo một hai!"
Năm vị trưởng lão thay đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn nhau, thi nhau ngạc nhiên nhìn về Tần Mạn Vân.
Đây là muốn so tài với chúng ta?
Lông mày Đại trưởng lão không thể không nhíu lại một cái, nói lời xác nhận: "Ngươi nhất định phải luận bàn với chúng ta?"
Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, "Năm vị trưởng lão đã không tin lời của Mạn Vân, vậy cũng chỉ có thể dùng thực lực tới nói chuyện, ta đúng lúc đạt được một khúc phổ của cao nhân muốn thỉnh giáo với năm vị trưởng lão!"
"Ha ha, khúc phổ mới đạt được?" Tam trưởng lão không thể nín cười được, "Mạn Vân, ngươi không khỏi cũng quá không biết trời cao đất rộng đi, chỉ bằng khúc phổ mới đạt được đã muốn khiêu chiến chúng ta? Đây có phải là trò đùa quán trớn hay không?"
Tứ trưởng lão nhíu mày không vui nói: "Ngươi không khỏi quá có lòng tin với cao nhân kia đi, hẳn là cho rằng có được khúc phổ của hắn thì có thể bắt đầu ngông cuồng tự đại?"
"Cao nhân ở đâu mà dễ gặp được như vậy, tuy rằng cung chủ từng có bàn giao qua với bọn ta, nhưng Lâm Tiên đạo cung bây giờ ở vào giai đoạn khó khăn, không thể có cẩu thả, cũng được, cứ để cho chúng ta nhìn xem cao nhân trong miệng ngươi nói cao tới cỡ nào!"
Ngũ trưởng lão nhìn vào Tần Mạn Vân, "Ngươi muốn luận bàn với vị nào trong chúng ta?"
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, đôi mắt dần dần trửo nên sắc bén, kiên định mở miệng nói: "Ta muốn cùng lúc khiêu chiến năm vị trưởng lão!"
Khúc phổ tên, 'Thập Diện Mai Phục'!
Nếu là Thập Diện Mai Phục, vậy mình tự nhiên không thể phụ lòng cái tên này!
Hơn nữa...
Trong đầu của nàng không thể không nhớ tới ngày đó Lý Niệm Phàm đánh đàn hiện ra những hình ảnh sau lưng, cùng sư tôn của mình từ trong đó cảm ngộ đại đạo, không tiếc hao tổn đạo tâm của mình cũng muốn đi cảm thị đại đạo bên trong.
Đã sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được!!!??
Chính mình thực sự đã học được rất nhiều điều từ sư tôn, nhất định phải thể hiện ra sự dũng cảm và quyết đoán!
"Ngươi muốn một mình khiêu chiến năm người chúng ta?" Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm xuống, "Năm người chúng ta phân biệt học năm loại cầm âm (tiếng đàn) khác nhau, ngươi biết điều này có ý vị gì không?"
Nắm loại cầm âm, đại biểu cho năm loại phong cách khác biệt, đồng dạnh là năm loại đạo khác nhau!
Cùng vây công thì tiếng đàn nào có thể chống lại?
Nhị trưởng lão quát lớn: "Mạn Vân, coi như ngươi thật gặp cao nhân, tầm mắt cao, nhưng ... cũng không thể tự đại như vậy!"
Tần Mạn Vân mặt không đổi sắc, mở miệng nói: "Ta có phải tự đại hay không, chờ một chút các vị trưởng lão tự nhiên sẽ hiểu."
"Thôi được, đã như vậy, vậy chúng ta theo ý nguyện của ngươi!" Đại trưởng lão giải quyết dứt khoát, mở miệng nói: "Hy vọng ngươi thật có thể làm cho chúng ta vui mừng!"
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau giữ im lặng.
Đây là chuyện của Lâm Tiên đạo cung, bọn họ không có khả năng đi nhúng tay, đồng thời cũng rất tò mò khúc phổ mà Lý công tử đưa ra đến tột cùng là lợi hại tới mức nào, thế mà khiến Tần Mạn Vân thả ra câu nói gây sốc như vậy.
Về phần vấn đề ai sẽ thắng, trong lòng bọn họ thật ra thì càng nghiêng về Tần Mạn Vân hơn, dù sao ... đây chính là khúc phổ của Lý công tử!
Sáu người cùng nhau khống chế độn qaung bay lên trên bầu trời của Lâm Tiên đạo cung.
Năm trưởng lão vây quanh Tần Mạn Vân, tiên khí phiêu dật, giống như trong không trung có một cái ghế không nhìn thấy, cứ như thế ngồi ở trên không trung.
Tần Mạn Vân cũng giống như vậy.
Trong không trung có gió mạnh thổi tới, thổi tung bay chiếc váy trắng của nàng, tóc dài bồng bềnh theo gió như là tiên tử.
Cảnh quan như vậy tự nhiên hấp dẫn đệ tử khác của Lâm Tiên đạo cung, đều thi nhau ngẩng đầu nhìn lên trời hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Thánh nữ đây là ... Một mình đấu năm vị trưởng lão?
Chỉ là, điều này sao có thể? !
Quá điên cuồng!
Thật khó có thể tin nổi!
Cảm nhận được ánh mắt quan sát của các đệ tử, đại trưởng lão khẽ chau mày, "Không được lãng phí thời gian, tốc chiến tốc thắng đi."
Hai tay của hắn nhấc lên, một cái cổ cầm có vẻ bề ngoài như hình giọt nước hiện lên ở trước mặt.
Tần Mạn Vân và bốn vị trưởng lão khác cũng đều lấy đàn của mình ra.
Sau người cũng không có lập tức đàn tấu, mà là sắc mặt lạnh nhạt, một cỗ khí tức khó tả bắt đầu quay cuồng lên xung quanh bọn họ.
Gió giống như dừng lại.
Một lúc sau, tay phải của Đại trưởng lão bỗng nhiên vuốt lướt qua các dây đàn trên đàn (cổ cầm).
"Khanh!"
Tiếng đàn trôi chảy như thác nước từ trên núi cao chảy nghiêng mà xuống, ở trên đầu của hắn, mây cuốn mây bay, từng tầng từng tầng mây trắng thế mà bắt đầu biến hóa theo tiếng đàn, ngưng tụ ra các loại hình dáng, cuối cùng thế mà huyễn hóa thành một ngọn núi cao nguy nga đứng vững vàng, đồng thời có nước chảy từ trên núi cao buông xuống!
Phi lưu trực hạ tam thiên xích! (Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước!)
Gió đột ngột nổi lên, thổi bay y phục của đại trưởng lão, nhưng râu tóc bạc trắng dường như không hề bị ảnh hưởng, chỉ khẽ lay động.
Tiếng đàn này không đậm đặc cũng không bá đạo, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao, giống như một phàm nhân leo lên một ngọn núi cao mãi mãi không tới đỉnh, càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng không có lòng tin.
"Khanh khanh khanh!"
Nhị trưởng lão cũng ngay sau đó mà lên, hai tay đánh đàn thật nhanh.
Tóc hắn tung bay, múa cuồng loạn, như là một lão giả có chút điên cuồng.
Tiếng đàn vội vàng, bắt đầu có gió lớn thét gào, giống như quần ma loạn vũ, muốn nhắm người mà nuốt.