Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 107: Sẽ chỉ càng chuyên nghiệp hơn, liếm càng lợi hại hơn!

Chương 107: Sẽ chỉ càng chuyên nghiệp hơn, liếm càng lợi hại hơn!
"Khanh khanh khanh!"
Ba vị trưởng lão còn lại cũng theo ngay sau đó, ngón tay di chuyển dồn dập, khuấy động dây đàn (cầm huyền).
Tiếng đàn bi thương cũng có, sôi động cũng có, bá đạo cũng có, đều không giống nhau.
Trong lúc nhất thời, tiếng đàn như nước thủy triều, ầm vang rơi xuống, vô số nhạc khúc cùng nhau hướng về phía Tần Mạn Vân ở vị trí trung tâm mà ép tới!
Đây chính là cầm âm vấn đạo, tuy rằng không bao hàm tu vi của mình, nhưng đối với người tu cầm mà nói thì có lực sát thương cũng cực lớn.
Tiếng đàn phong cách khác nhau như vậy hỗn tạp hòa hợp vào nhau, đủ để cho một đạo tâm cầm tu sụp đổ!
Tần Mạn Vân khoanh chân ngồi xuống, đồng thời giơ hai tay lên, rồi sau đó gảy mạnh vào trên dây đàn một cái!
"Khanh!"
Theo tiếng đàn vang lên, một lớp gợn sóng vô hình tập trung vào nàng ta và khuếch tán lan ra xung quanh.
Năm tiếng đàn khác biệt kia ở trong nháy mắt chạm vào tiếng đàn này thì giống như bị đông lại, thế mà thi nhau đứng im ngay tại chỗ!
Loại cảm giác này giống như thần tử gặp hoàng đế, tuy rằng hoàng đế chỉ là phát ra một chút thanh âm, nhưng thần tử lại không dám có hành động thiếu suy nghĩ!
Vẻ mặt của năm vị trưởng lão cùng lúc biến đổi, đều lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi, tuy bọn họ vẫn đang đánh đàn, nhưng ở sâu trong nội tâm thế mà cũng hiện lên một chút vẻ kính sợ!
Thật giống như một tên kiếm khách tuyệt thế gặp được kiếm phổ tuyệt thế, nội tâm khó tránh khỏi sinh lòng kính trọng, chờ mong thấy chân dung.
"Khanh khanh!"
Hai tay Tần Mạn Vân không có ngừng lại, mà là càng lúc càng nhanh, tiếng đàn cũng theo đó mà càng dồn dập hơn.
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây phun.
Đám mây hình thành núi cao trên đỉnh đầu Đại trưởng lão kia bắt đầu rung động kịch liệt, sau đó sụp đổ ầm ầm, biến thành từng đám mây tàn dư và tràn về phía Tần Mạn Vân.
"Hô hô hô —— "
Gió, càng lúc càng lớn, càng lúc thổi càng mạnh, gần như khiến người ta không mở nổi mắt.
Tất cả đệ tử Lâm Tiên đạo cung đều không thể không hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn vào Thánh nữ giống như một vị thánh độc lập, không phân biệt nam nữ, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ cuồng nhiệt.
Lúc này, đầu óc của bọn họ kèm theo lấy tiếng đàn vang lên ong ong, tuy rằng Tần Mạn Vân không phải đang nhằm vào bọn họ, nhưng vẫn như vũ kéo bọn họ vào bên trong ý cảnh, để cho bọn họ rất nhiều xúc cảm.
Trên bầu trời.
Những đám mây trắng kia phun trào điên cuồng, từng đám lại từng đấm quay không ở trên khoảng không trên đầu của Tần Mạn Vân, giống như tạo thành một cái vòng xoáy, một cỗ khí tức to lớn vô biên từ bên trong vòng xoáy truyền ra.
Trong thiên địa giống như chỉ còn lại có mỗi tiếng đàn của Tần Mạn Vân, mà tiếng đàn của năm vị trưởng lão kia đã tự động bị tất cả mọi người xem nhẹ, đom đóm làm sao có thể tranh nhau phát sáng cùng với ánh trăng?
Hai tay Đại trưởng lão đè ép thân đàn, hắn rất muốn tiếp tục gảy đàn, nhưng lại phát hiện hữu tâm vô lực!
Bốn vị trưởng lão khác cũng giống như vậy.
Bọn họ cùng lúc phát ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm, giống như ở trước mặt tiếng đàn kia, bọn họ không xứng đàn tấu bất luận khúc nhạc nào, thậm chí ngay cả sau trong tâm tư của bọn họ, đều có chút không muốn đi đánh đàn.
Bọn họ không muốn đánh nhiễu tiếng đàn này của Tần Mạn Vân!
Tiếng đàn này quá đẹp, giống như tiếng của đại đạo, róc rách chảy xuôi trong lòng bọn hắn.
Vào lúc này, Tần Mạn Vân đã thắng!
Nhưng ... nàng ta lại không dừng lại, thay vào đó nàng ta gảy đàn càng lúc càng nhanh, rơi vào trong một loại trạng thái điên cuồng.
Đôi mắt của nàng từ từ nhắm lại, tiếng đàn như gió vờn xung quanh nàng.
Không đúng!
Cảm giác này không đúng!
Ta nhớ được trước đó lúc Lý công tử gảy đàn không phải như vậy.
Trong đầu của nàng không ngừng nhớ lại tình cảnh trước đó, tình cảnh đó không thể quen thuộc hơn được, gần như mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy ở trong mộng.
"Ong ong ong!"
Đúng lúc này, đàn của năm vị trưởng lão trước mắt kia thế mà chủ động phát ra tiếng kêu khẽ, dây đàn theo gió lay động, kèm theo tiếng đàn của Tần Mạn Vân.
Tiếng đàn hòa vào nhau!
"Ào ào ào!"
Gió làm rung động đại thụ, lá cây tung bay như tạo nên âm thanh như tiếng sóng.
Trên bầu trời, có những cánh chim bay ngang qua qua, bay lượn quanh không đi, tạo nên những làn sóng.
Thậm chí ngay cả tiếng gió cũng có rung động.
Một khúc này lấy thiên hạ mà phối!
"Mạn Vân, đây là muốn đột phá!"
Năm vị trưởng lão nhìn vào Tần Mạn Vân, ánh mắt vô cùng phức tạp, giống như cảm khái lại như mừng rỡ.
Bọn họ là nhìn thấy Tần Mạn Vân lớn lên từng ngày từng ngày một, làm sao cũng không nghĩ tới, đứa bé gái năm đó thế mà có thể gặp được kỳ ngộ như vậy, trưởng thành tới có thể vượt trên năm người mình cùng nhau.
Nhị trưởng lão than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Chúng ta là sai thật, Cung chủ và Thánh nữ đều không phỉa là người bình thường, đã nói là cao nhân vậy chắc chắn không sai được."
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, "Chỉ hy vọng cao nhân sẽ không trách tội đi, nếu bởi vậy mà để cao nhân chán ghét, ta muốn lần chết cũng khó từ!"
Ầm!
Trong thiên địa, gió lớn cuốn sạch lấy linh khí, thi nhau hội tụ ở trên khoảng không trên đầu Tần Mạn Vân, hòa trộn với đám mấy, như là một cái phễu lớn trong thiên địa hình thành một cái kỳ quan rất lớn!
Một lát sau, linh khí đầy trời này từ trên cao hạ xuống, như thể hồ quán đỉnh, rót về phía trên đỉnh đầu của Tần Mạn Vân mà đi!
Khí thế của Tần Mạn Vân theo đó mà đề cao lên, linh khí trên bầu trời cũng dần dần suy yếu, khí thế của nàng đã cất cao tới đỉnh phong nhất!
Nguyên Anh ... hậu kỳ!
Tiếng đàn im bặt mà dừng.
Bên tai tất cả mọi người giống như còn đang vang vọng tiếng đàn vừa rồi, cảm giác trong tim mình trống trải, vẫn chưa thỏa mãn.
Tần Mạn Vân chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cảm khái, tuy rằng vừa rồi may mắn có chút đốn ngộ, nhưng cũng chỉ là da lông mà thôi, cảnh giới của cao nhân quả nhiên không phải nàng ta có thể thìn theo bóng lưng.
"Chúc mừng Thánh nữ đột phá."
Đại trưởng lão cùng bốn trưởng lão khác cùng nhau đi tới, giọng nói thành khẩn hỏi: "Đây chính là tiếng cầm của cao nhân sao? Trước đó chúng ta đúng là như ếch ngồi đáy giếng, lại dám chất vấn Tiên âm như vậy, thật sự là xấu hổ không chịu nổi."
Dứt lời, năm người cùng nhau bái một cái cung kính đối với tiếng đàn còn vang vọng trong không trung, giống như bồi tội với cao nhân.
Tần Mạn Vân lắc đầu nói: "Tiếng đàn của cao nhân còn xa hơn thế nữa! Ta đánh đàn ngay cả một hai phần tiêu chuẩn cũng chưa tới, cũng không thể nói các ngươi là ếch ngồi đáy giếng, chỉ là bởi vì cảnh giới của cao nhân không phải người thường có khả năng tưởng tượng!"
Tê ——
Cái này, cái này. . .
Năm vị trưởng lão đều lộ ra vẻ rung động.
Tần Mạn Vân đã phát huy rất khá, thế mà tự nói ngay cả một hai phần tiêu chuẩn của cao nhân cũng chưa tới, lúc cao nhân đánh đàn lại sẽ rầm rộ như thế nào?
Không dám tưởng tượng, tê cả da đầu!
Đại trưởng lão lập vừa căng thẳng lại mong đợi nhìn về phía Tần Mạn Vân, giọng nói gần như cũng có chút run rẩy, "Khíc phổ này của cao nhân thật ban cho chúng ta?"
Tần Mạn Vân gật đầu.
"Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!" Năm vị trưởng lão kích động tới vẻ mặt đỏ lên, không thể kiềm chế được, thiếu chút nữa ghẹt thở mà qua đời, "Đây là tạo hóa của Lâm Tiên đạo cung ta, tạo hóa vô cùng to lớn a! Khúc phổ này chính là Tiên khúc đánh ra là Tiên âm, có thể bảo vệ Lâm Tiên đạo cung ta huy hoàng mãi mãi!"
"Đúng rồi, trước đó không có nói cho các ngươi biết." Tần Mạn Vân dừng một chút tiếp tục nói: "Thật ra thì Thiên Tâm đàn của sư tôn ta chính là dựa vào Ngộ Đạo trúc mà cao nhân ban cho nên đã sửa xong, Ngộ Đạo trúc kia ở trong mắt chúng ta mà nói thế nhưng là bảo bối, nhưng cao nhân lại vứt bỏ như đôi giày cũ, xem như là rác rưởi."
Ông!
Bộ não của năm vị trưởng lão lập tức nổ, choáng váng, gần như không thể tin vào tai của mình, cả người đều choáng váng.
Ngộ Đạo trúc?
Rác rưởi?
Cái này, cái này, cái này. . .
Không thể tưởng tượng nổi! Kinh khủng như vậy!
Bọn họ rốt cuộc hiểu tại sao Thánh nữ và Cung chủ sẽ xem lời nói của cao nhân như thánh chỉ, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy lòng cao nhân!
Nếu như là bọn họ sẽ chỉ càng chuyên nghiệp hơn, liếm càng lợi hại hơn!
Nhị trưởng lão run giọng hỏi: "Ngươi nói đều là thật?"
Tần Mạn Vân mỉm cười, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cao nhân, cao nhân này kinh khủng!"
Đại trưởng lão gần như không nghĩ ngợi chút nào mà hô to thành tiếng, mặt mo đều trở nên đỏ bừng bừng, lấy một loại giọng điệu vô cùng kiên định mở miệng nói: "Chúng ta nhất định phải lấy lòng!"
Tần Mạn Vân than nhẹ một tiếng nói: "Trước đó ta và sư tôn không muốn để chuyện cao nhân lộ ra ngoài, lúc đó mới giấu diếm."
"Hiểu, ta hiểu!"
Năm vị trưởng lão năm miệng một lời: "Đây là chuyện lớn! Chúng ta lấy đạo tâm phát thệ, tuyệt sẽ không lộ ra một chữ!"
"Như vậy là tốt nhất!" Tần Mạn Vân khẽ gật đầu.
Đại trưởng lão hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi các ngươi vừa rồi muốn đi giúp cao nhân?"
Lạc Hoàng gật đầu nói: "Không sai, cao nhân muốn ăn Thủy yêu ở Tịnh Nguyệt hồ, chúng ta đang chuẩn bị đi hàng phục."
Đại trưởng lão vội và vội vàng nói: "Vậy còn chờ gì? Tính thêm ta, nhanh đi a!"
Nhị trưởng lão cũng nói: "Có thể phục vụ cao nhân đây là vinh hạnh của ta, vừa rồi ta còn hoài nghi cao nhân, nhất định phải lấy công chuộc tội!"
Ba vị trưởng lão còn lại đã khống chế lấy độn quang ra, "Cùng đi, cùng đi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất