Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 108: Ngưu bức này đủ để ta thổi một đời!

Chương 108: Ngưu bức này đủ để ta thổi một đời!
Tịnh Nguyệt hồ.
Mặt hộ rất lớn, bị ảnh hưởng bởi các ngọn núi và địa hình xung quanh, giống như một nửa vầng trăng, yên tĩnh khảm vào trên mặt đất.
Mặt hồ buông vức như gương, phản xạ ánh sáng mặt trời, sóng nước lấp loáng.
Đầu nguồn của Tịnh Nguyệt hồ bắt nguồn từ biển ở phía đông, một đường chảy xuôi mà tới, hình thành tư thế đảo ngược, dọc theo đường đi tạo thành một con sông dài, chia cắt đại lục tu tiên thành hai phía nam bắc.
Nói một cách tổng thể, Tịnh Nguyệt hồ thực sự là dòng sông mẹ đã nuôi dưỡng hàng ngàn người phàm trần.
Trong hồ có nhiều cá tôm, đối với ngư dân mà nói là một nơi tốt hiếm có.
Chỉ có điều, trước đây có rất nhiều thuyền đánh cá ở trên Tịnh Nguyệt hồ, bây giờ lại yên tĩnh tới lạ thường, thậm chí tìm khắp trong phạm vi vài dặm mà không thấy một cái bóng người nào.
Mà không cần biết trong hồ hay là ở ven bờ hồ đều có thể nhìn thấy xác thuyền đánh cá, trông mà giật mình.
Đúng lúc này, một tên hán tử xuất hiện ở bên Tịnh Nguyệt hồ, thận trọng dạo bước về phía trước, không dám phát ra một chút tiếng động.
Trên mặt của hắn mang theo vẻ do dự, không biết có nên mạo hiểm như vậy không.
Cuốic ùng, hắn cắn răng một cái, vẫn là từ từ đi về phía Tịnh Nguyệt hồ.
Nếu như Lý Niệm Phàm ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, hán tử này đúng là chủ quán cá mà hắn thường xuyên mua cá.
Chủ quán thành thạo đi tới bên bờ, đi đến một chiếc cọc gỗ bên hồ, bắt đầu nhanh chóng kéo chiếc lưới đánh cá trên chiếc cọc gỗ đó.
Hóa ra, sớm ở mấy ngày trước đó, hắn mạo hiểm tung lưới ở chỗ này, chỉ còn chờ cơ hội thích hợp tới thu hoạch.
"Yêu quái cũng không phải có trí tuệ và tài năng toàn diện, chính mình hẳn sẽ không đúng lúc xui xẻo mà gặp phải đi." Trong lòng chủ quán có chút thấp thỏm, tay kéo lưới cũng hơi run rẩy, chỉ có điều, lưới lần này có vẻ nặng hơn so với trước kia nhiều hơn một số.
Cái này chứng minh thu hoạch không nhỏ, nhưng chủ quán lại cao hứng không nổi.
"Nhanh một chút a!"
Trên trán chủ quán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, gân xanh trên hai tay đã nổi lên, liều mạng kéo lấy,.
Cuối cùng, lưới dần dần thu vào và có chiều hướng đến cuối.
"Nhanh!" Sắc mặt chủ quan cá vui mừng, càng thêm sức vào kéo lên, đồng thời bản thân không thể không rơi vào trạng thái ngất ngây.
"Chờ ta vớt cá xong là có thể lấy ra đi khoa khoang khắp nơi, đây tuyệt đối có thể xem như một lần huy hoàng nhất trong sự nghiệp đánh bắt cá của ta, sau này xem như có vốn liếng để mà thổi! Còn có, Lý công tử lần trước chê cá của ta có ít chủng loại, chờ hắn biết ta liều chết từ Tịnh Nguyệt hồ mò về nhiều cá như vậy thì đoán chừng sẽ giật nảy cả mình, từ đó càng thêm khâm phục ta! Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, liều mình liều chết một lần cũng không uổng công."
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng của hắn không thể không hiện ra ý cười, lực lượng toàn thân càng đầy.
"Phù phù!"
Lưới đánh cá nổi lên mặt nước, cảnh tượng cá nhảy nhót trong tưởng tượng chưa thấy xuất hiện, mà đập vào mi mắt là một con cá to lớn!
Chỉ là đầu cá thôi mà lớn cỡ như người chủ quán vậy, miếng há lớn, răng sắc nhọn lóe ra hàn mang, đầu trở trở xuống thì bị thứ gì đó cắn vào, máy tươi chảy xuôi ào ạt nhuộm đỏ toàn bộ mặt hồ.
Chủ quán bị dọa tới gật mình một cái ngồi xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, "Yêu ... Yêu quái!"
Ngay sau đó, một cái thân ảnh rất lớn đột nhiên lao ra khỏi mặt nước.
"Soạt!"
Nước trong hồ bắn tung tóe lên, đầu cá kia thì lập tức bị một cái miệng rộng nuốt vào!
Tập trung nhìn vào, lại là một con Bào Ngư toàn thân đen nhánh còn lớn hơn so với người trưởng thành!
"Yêu quái, yêu quái a!"
Chủ quán bị dọa tới sợ vãi cả linh hồn, nhưng sức chịu đựng tâm lý vẫn rất tốt, thế mà không có bị dọa đến không cách nào động đậy, hét lên một tiếng, quay người lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay của mình vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Bào Ngư tinh kia cõng một cái vỏ cứng nặng nề rất lớn ở sau lưng, đằng trước chất thịt hơi nhúc nhích, lập tức tạo thành lực hút cực lớn, lực hút hướng về phía chủ quán cá mà đi!
Chủ quán cá thật vất vả ôm lấy một cây đại thụ, nhưng không đợi hắn thở một cái, ngay cả cây đại thụ kia cũng đột nhiên trồi lên khỏi mất đất rồi bay về phía Bào Ngư kia.
"Ta chết, ta sắp chết!!"
Thân thể chủ quán cá trôi nổi ở không trung, đầu óc trống rỗng, ba chữ này nói qua nói lại, nước mắt đã tràn mi mà ra.
"Nghiệt súc, sao dám đả thương người?"
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn uy nghiêm vang dội mà tới.
"Khanh!"
Ngay sau đó chính là một tiếng đàn âm vang có lực mà tới, tuy rằng chỉ là một tiếng, nhưng lại để nước hồ xung quanh lồng lộn lên, có chiều hướng dữ dội!
Nước trong hồ nước này tạo thành một con sóng lớn, ép chặt Bào Ngư tinh kia xuống đất, không thể động đậy!
"Phù phù!"
Ngư dân kia theo đó mà rơi xuống mặt đất, cả người đều như mất hồn mất vía, giật cả mình lúc này mới lấy lại tinh thần.
Hắn nhìn vào con Bào Ngư tinh bị chế phục ở trước mắt kia, hoảng sợ mở to hai mắt mà nhìn, sau đó lập tức quay cười co cẳng mà chạy.
"Nhặt được cái mạng, nhặt được cái mạng!" Sống sót sau tai nạn để hắn vui sướng tới mức đầu óc của hắn vận chuyển nhanh chóng, "Trâu bò, ta từng trốn thoát khỏi miệng của yêu quái, cái ngưu bức này đủ để cho ta thổi cả một đời."
Đại trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, hài lòng cười một tiếng, "Đại công cáo thành, nhanh đi hiến con Bào Ngư tinh này cho cao nhân."
Tất cả mọi người gật đầu mỉm cười, "Rất tốt, rất tốt!"
Đúng lúc này, Lạc Hoàng lại chú ý tới Lạc Thi Vũ đang đờ đãn ở một bên, không thể không ngạc nhiên mà hỏi: "Thi Vũ, ngươi sao vậy?"
Lạc Thi Vũ nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy quả tim của mình đang nhảy bịch bịch lên, giọng khàn khàn nói: "Người vừa rồi kia hình như chính là chủ quán cá mà Lý công tử thường xuyên đi tới mua cá."
Chủ quán cá mà Lý công tử mua cá?
Mọi người đầu tiên là nhíu mày, tất cả mọi người là người thông minh, chỉ một lát sau, một loại ý nghĩ vô cùng kinh khủng xông lên đầu, để da đầu bọn họ tê dại cả lên, gần như muốn nổ tung ra.
Cuối cùng, tất cả sự kinh hoàng biến thành ớn lạnh!
Tê ——
Thật kinh hãi khi nghĩ tới, thật kinh hoàng khi nghĩ đến!
Tần Mạn Vân gần như run rẩy mở miệng nói: "Lý công tử đúng lúc chọn vào ngày hôm nay nhờ các ngươi đưa khúc phổ tới cho ta, lại thêm đủ loại ám chỉ để chúng ta tới, có phải đại biểu cho hắn sớm đã tính tới tất cả hay không? Muốn để chúng ta thuận tay cứu người?"
Lạc Hoàng hít sâu một hơi nói: "Rất có khả năng! May mà chúng ta lĩnh ngộ ra ám chỉ của Lý công tử, bằng không nếu như không thể cứu được vị chủ quán cá kia thì khó tránh khỏi sẽ làm cho Lý công tử không hài lòng."
Đại trưởng lão thận trọng nói: "Đúng vậy a, chủ sạp này mặc dù chỉ là phàm nhân, nhưng cao nhân làm việc đó là coi trọng duyên phận nhất, đã thường xuyên đi tới chỗ của hắn mua cá thì chắc chắn cũng có chút duyên bèo nước, có thể cứu cũng xem như kết một thiện duyên."
Tất cả mọi người kêu may mắn không thôi, còn may đám người mình không dám chậm trễ đối với chuyện của Lý công tử một chút nào, lúc này mới có thể ở trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc cứu được vị chủ quán kia.
Bố cục thiên hạ, vạn sự vạn vật đều nằm trong lòng bàn tay, rồi lại lấy thân thể phàm nhân tràn trộn vào phàm trần, sẽ không tự mình động thủ, đây mới là phong thái của cao nhân tuyệt thế a!
Sau này, đối với bất cứ chuyện gì của cao nhân, đều nhất định phải đặt lên trên hàng đầu, cần phải hoàn thành ngay đầu tiên!
Đại trưởng lão điều chỉnh tốt tâm trạng, mở miệng nói: "Được rồi, các ngươi nhanh đưa Bào Ngư tinh này cho cao nhân đi! Chúng ta không tiện đi."
"Ừm." Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, mang theo Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ cáo biệt năm vị trưởng lão, khống chế lấy độn quang bay về phía Tứ Hợp viện kia của Lý công tử.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất