Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 109: Ôi! Một con Bào Ngư thật là lớn a!

Chương 109: Ôi! Một con Bào Ngư thật là lớn a!
Khi ba người Lạc Hoàng chạy tới chân núi, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Tuy rằng một đêm bọn họ không ngủ, nhưng vẫn cảm thấy vẻ mặt sáng láng, thậm chí có chút phấn khởi và chờ mong.
Rất muốn nhanh chóng gặp được cao nhân, cũng không biết cao nhân có hài lòng với Bào Ngư tinh này hay không.
Đi tới một nửa đoạn đường, Lạc Hoàng lại dừng bước chân lại, ngừng lại.
"Cha, ngươi sao vậy?" Lạc Thi Vũ tò mò mà hỏi.
Lạc Hoàng trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Ta đột nhiên cảm thấy, ta không quá thích hợp cùng đi theo các ngươi đi gặp Lý công tử."
Hả?
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đều nghi hoặc nhìn hắn.
Lạc Hoàng cười nói: "Ta một lão già, đi cùng các ngươi làm cái gì? Lý công tử mặc dù là cao nhân nhưng cũng là nam nhân, giữa nam nhân và nữ nhân bình thường giao lưu tốt hơn, ta đi cùng nói không chừng sẽ làm cho cao nhân không vui."
Lạc Hoàng đây là muốn ngăn chặn tất cả chuyện có khả năng làm cao nhân không vui.
Lý công tử mặc dù là cao nhân tuyệt thế, nhưng người nào biết được hắn đang nghĩ gì, nói không chừng hắn thích nữ sắc thì sao? Không phải vậy tại sao lại có Đát Kỷ ở bên cạnh công tử?
Hơn nữa, xem như cao nhân không có suy nghĩ ở phương diện này, nhưng giữa nam và nữ ở chung thường càng dễ nói chuyện hơn một chút, mình cần gì phải đi theo tới làm cho người ta không thích.
Tuy rằng hắn rất muốn lôi kéo làm quen theo cao nhân, nhưng sợ cao nhân nhanh chán ghét hơn.
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ hai người nhìn thoáng qua, khuôn mặt đều ửng đỏ.
Các nàng mặc dù biết chính mình tám thành không lọt vào mắt cao nhân, nhưng vẫn nhịn không được có một chút ảo tưởng như vậy.
Lạc Thi Vũ mở miệng nói: "Cha, vậy chúng ta đi đây."
Lạc Hoàng khẽ gật đầu, nói lời bàn giao: "Được, tuyệt đối phải chú ý, tuyệt đối không được chọc giận Lý công tử, còn có, phải suy nghĩ nhiều hơn thâm ý trong lời nói của Lý công tử!"
"Ta hiểu."
Lạc Thi Vũ đáp lại một tiếng, sau đó thì đi theo Tần Mạn Vân cùng nhau hướng về trên núi mà đi
Chẳng mấy chốc hai người các nàng đã đi tới trước cửa Tứ Hợp viện, trong lòng không thể không có chút khẩn trương.
Nói tới, đây là lần thứ hai hai người bọn họ đi cùng nhau tới.
Ở lúc lần đầu tiên tới, còn thay nhau chơi một ván cờ với Lý công tử, nghĩ lại thôi cũng cảm thấy xấu hổ, thua không mặt mũi gặp người.
Tần Mạn Vân mở miệng hỏi: "Xin hỏi, Lý công tử có ở nhà không?"
Từ bên trong truyền ra giọng nói lười biếng của Lý Niệm Phàm, "Ở, tự mình vào đi."
"Kẹt kẹt."
Cửa đã được Tiểu Bạch mở ra.
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân hai miệng một lời: "Tiểu Bạch, sớm a."
Tiểu Bạch nói thẳng: "Không còn sớm, mặt trời cũng đã lên cao rồi."
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ đều mỉm cười, bước nhẹ gót chân, đi vào trong Tứ Hợp viện.
Lý Niệm Phàm đang quan sát trạng thái phát triển của linh dược trong sân, thận miệng nói với hai người bọn họ: "Là các ngươi a, sớm a."
Đát Kỷ thì ở một bên đang nghiên cứu thế cờ trên bàn đá, chỉ là khẽ gật đầu đối với hai người các nàng.
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân hơi có chút căng thẳng, đồng thời mở miệng nói, "Bái kiến Lý công tử, Đát Kỷ cô nương."
Lý Niệm Phàm đã đoán được các nàng tới là vì cái gì, nhìn vào Tần Mạn Vân cười nói: "Nhận được khúc phổ rồi chứ?"
"Ừm, nhận được, vậy mà làm phiền Lý công tử phỉa nhờ người mang tới cho ta, thật sự là thật có lỗi." Tần Mạn Vân có chút xấu hổ, sau đó nói: "Gần đây trùng hợp bắt chút thịt rừng, còn xin Lý công tử không nên ghét bỏ."
Tần Mạn Vân đưa tay vung lên, một con bào ngư lớn hơn một người trưởng thành xuất hiện ở bên trong sân, không nhúc nhích, hiển nhiên đã đi được mát mẻ rồi.
"Ôi, một con Bào Ngư thật là lớn a!"
Lý Niệm Phàm ngạc nhiên nhìn vào con Bào Ngư kia, không thể không lên tiếng thán phục, sau đó cười nói: "Quá khách khí, tới thì tới chơi còn mang theo quà cáp làm gì?"
Có đi có lại mới toại lòng nhau a!
Thật thoải mái khi mọi người hỗ trợ lẫn nhau.
Bản thân mình tặng khúc phổ cho nàng, lập tức được quà tặng đáp lại, phương diện quà tặng thật sự là quá đúng chỗ.
Xem ra con Bào Ngư này nói không chừng còn là yêu quái!
Không hổ là thế giới tu tiên, ngay cả Bào Ngư cũng có thể lớn thành như vậy.
Đây chính là chỗ tốt khi qua lại với người tu tiên a, ăn Bào Ngư tinh, Ở kiếp trước ai có thể có được đãi ngộ như thế này? Nghĩ cũng chẳng dám nghĩ!
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ thấy dáng vẻ hài long của Lý công tử thì trong lòng lập tức vui mừng, mở miệng nói: "Lý công tử thích là được rồi."
May mắn mà chúng ta đọc hiểu ám chỉ trong lời nói của Lý công tử, xem ra Lý công tử rất hài lòng đối với lần biểu hiện này của chúng ta.
"Buổi trưa hôm nay có thể thêm đồ ăn, hay là làm canh dược bào ngư cũng được." Lý Niệm Phàm không thể không liếm đầu lưỡi, "Rất lâu không được thưởng thức bữa tiệc lớn."
Hắn thích nhất hai cách ăn bào ngư, một cách là nấu canh bào ngư, một loại là bào ngư hầm trứng, bản thân bào ngư vốn đã ngon, hơn nữa có công hiệu bổ dưỡng, hai cách ăn này không chỉ có thể giải phóng ra hoàn toàn hương vị của bào ngư, hơn nữa còn có thể để cho công hiệu của bào ngư đạt tới tối đa.
Đáng tiếc hiện tại nơi này không còn trứng, cho nên nấu canh bào ngư là lựa chọn tốt.
Giống như canh điêu trước đó, các loại linh dược hoàn toàn có thể làm thành gia vị, nghĩ tới hương vị sẽ còn càng mỹ vị hơn.
"Các ngươi có muốn ở lại ăn cơm không?"
Lý Niệm Phàm thuận miệng hỏi, thứ này dù sao cũng là người ta cố ý mang tới, lời khách sáo vẫn phải nói.
Lạc Thi Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó tim đập loạn xạ, đôi tay nhỏ bé không khỏi nắm chặt lại, vừa hồi hộp vừa mong đợi nói: "Chuyện này ... thật có thể chứ?"
"Chuyện này có gì mà không thể, bào ngư lớn như vậy, ta và Đát Kỷ hai người ăn cũng không hết." Lý Niệm Phàm cười thầm trong lòng, nha đầu này đoán chừng sớm đã bị món ăn ngon của mình chinh phục, chỉ là da mặt mỏng luôn không dám nói ra miệng mà thôi.
Giao hảo với người tu tiên, đầu tiên chính là phải giao hảo với dạ dày của hắn, có thể lấy thân thể phàm nhân sống tốt được ở thế giới tu tiên như vậy thì cũng chỉ có một mình ta đi.
Lý Niệm Phàm tiếp tục nói: "Tuy nhiên các ngươi phải chờ một chút, nấu canh cần thời gian không ngắn."
"Không sao, chúng ta có thể đợi." Lạc Thi Vũ vội vàng đáp lời, sợ Lý Niệm Phàm thay đổi chủ ý.
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, bắt đầu tò mò đánh giá con bào ngư lớn siêu to khổng lồ này.
Cảm giác đầu tiên chính là lớn, sau đó, Lý Niệm Phàm để ý tới cái vỏ của nó thì thấy trên đó có những đường vân mờ nhạt, trông có chút kỳ lạ, giống như còn có một chút ánh sáng nhạt lấp lóe.
Cái vỏ này có lực phòng ngự đoán chừng sẽ không quá thấp.
Bề ngoài thịt gần giống với bào ngư ở kiếp trước tuy nhiên có màu sắc sẫm hơn một chút và xung quanh mọc ra một số gai ngược.
Một con to như vậy, một nồi hiển nhiên là hầm không hết, chỉ có thể chia thành từng miếng để ăn dần.
Lý Niệm Phàm thu hồi ánh mắt, đối với Tiểu Bạch ở một bên đang mài dao phay nói: "Tiểu Bạch, tới lúc ngươi biểu hiện, nhớ phải hầm canh ngon một chút."
Tiểu Bạch "Cộc cộc cộc" đi tới, mở miệng nói: "Yên tâm đi chủ nhân tôn quý của ta, đầu bếp Tiểu Bạch đã online."
"Vậy ta ngồi đợi." Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, chính mình ngồi ở đối diện với Đát Kỷ, chuẩn bị nhân lúc chờ đợi món ăn đánh mấy ván cờ với Đát Kỷ.
Loại chuyện nấu cơm rửa bát này, Lý Niệm Phàm tự nhiên có thể không động tay thì không động tay, không phải vậy ta cần một cái trí tuệ nhân tạo để làm gì?
Lý Niệm Phàm nói với Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân: "Đúng rồi, các ngươi có thể đi dạo xung quanh, cũng có thể sang đây xem chúng ta chơi cờ."
Hắn không có mời hai nữ nhân này chơi cờ, kỹ năng chơi cờ quá kém, thật sự không có hứng thú đó.
"Vâng vâng." Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân gật đầu liên tục, chỉ có điều các nàng cũng không dám đi lại một cách tùy ý, vẫn thận trọng ngồi ở trên ghế.
Tuy rằng cao nhân nói có thể đi dạo xung quanh, nhưng ai dám a? Cho rằng chúng ta không có EQ sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất