Chương 110: Đồ ăn thế mà cũng biết tỏa sáng!
Lạc Thi Vũ ngồi ở chỗ ngồi có vẻ hơi kích động, nhỏ giọng nói với Tần Mạn Vân: "Mạn Vân tỷ tỷ, lần này chúng ta thật là may mắn!"
Thần sắc Tần Mạn Vân hơi đổi một chút, "Ngươi nói là ... bữa cơm này?"
"Ừm." Lạc Thi Vũ gật đầu, mang theo mong đợi trước nay chưa từng có: "Ta vẫn luôn nghĩ tới dùng một bữa cơm nữa, hôm nay cuối cùng có thể đạt được ước muốn!"
"Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta may mắn gặp được Lý công tử, may mắn nếm dưa hấu ở nơi này, cảm giác kia ... oa ... ăn thật sự là quá ngon, quan trọng nhất là bên trong dưa hấu đó thế mà còn có đạo vận và linh lực, tuy rằng không nhiều, nhưng để cho ta đột phá tới Trúc Cơ kỳ! Lần thứ hai, ta cùng mẹ ta tới, ăn vào Thịt báo nướng, ôi tuyệt ngon, bây giờ nghĩ lại có chút không nhịn được mà phải chảy nước miếng!"
Lạc Thi Vũ lau đi nước bọt ở khóe miệng mình một chút, dáng vẻ tham ăn kia trực tiếp làm lộ rõ thuộc tính ăn hàng của nàng ta ra.
Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, trong lòng không thể không có chút chờ mong.
Nàng ta nghĩ thì càng nhiều hơn một chút.
Tuy rằng nàng ta chưa từng ăn cơm ở chỗ này của Lý công tử, nhưng là nàng ta uống qua trà kia, một ly trà đã có thể để cho người ta ngộ đạo thì đồ ăn làm sao có khả năng kém?
Chỗ ở của cao nhân ngya cả không khí hít thở cũng đều là linh khí, có thể tưởng tượng được đồ ăn sẽ xa xỉ tới cỡ nào.
Đây có phải là niềm vui của đại lão?
Các nàng hai người ngồi nghiêm chỉnh, nhàn không có chuyện gì, ở một bên quan sát Tiểu Bạch nấu cơm.
Đã thấy, Tiểu Bạch không biết từ nơi nào rút ra một cây ống nước, rất bình tĩnh vừa rửa sạch vừa lau để làm sạch Bào Ngư.
"Ào ào ào —— "
Tiếng nước chảy xuôi không ngừng, rơi vào trong tai hai nữ, thế mà có vẻ vô cùng chói tai, để tâm tư các nàng đều theo đó mà ràm rầm run rẩy.
Linh thủy, những nước này đều là Linh thủy a!
Dùng Linh thủy cọ rửa Bào Ngư? Đây là cái thao tác thần tiên nào vậy!
Các nàng ngu ngơ ngây dại nhìn vào linh thủy chảy đi đầy trên mặt đất kia, đại não gần như đánh mất đi năng lực suy nghĩ.
Những Linh thủy tổn thất kia, giá trị đoán chừng còn vượt qua cả bản thân Bào Ngư đi!
Bào Ngư tinh có tài đức gì thế mà được dùng Linh thủy để tắm rửa? Cái chết này cũng quá đáng giá đi!
Đúng lúc này, có một số Linh thủy bắn tung tóe tới trên mặt của Tần Mạn Vân, để nàng ta theo bản năng lè lưỡi liếm liếm.
Quả thực là mát lạnh ngòn ngọt, đồng thời ẩn chứa linh khí.
Điều này làm cho nội tâm của nàng lại rung động một trận, nếu như không phải còn sót lại một chút lý trí cuối cùng thì nàng ta đoán chừng sẽ nhịn không được mà quỳ người xuống rồi dùng lưỡi dạo chơi dưới mặt đất.
Đầu Lạc Thi Vũ cũng vang lên ong ong, nàng ta trơ mắt nhìn những nước kia chảy theo trên mặt đất từng chút một chảy đi, một mực chảy xuối tới chỗ chân con chó màu đen bình thường không có gì lạ kia.
Tuy nhiên, con chó đen kia thế mà nhìn cũng chẳng thèm nhìn, thế mà lạnh lùng cao ngạo đứng lên, tránh qua một bên, trên mặt chó đầy vẻ chê bai.
Giống như lo lắng những nước chảy tới này sẽ làm ướt lông chó của nó.
Linh thủy này ... thế mà bị một con chó chê!
Lạc Thi Vũ dụi dụi con mắt, gần như cho là mình xuất hiện ảo giác, thế giới này ... đã thay đổi rồi sao?
Cuối cùng, dưới cái nhìn đau khổ đến co giật của họ, Tiểu Bạch đóng ống nước và ngừng rửa.
Sau đó, ánh mắt Tiểu Bạch mới nhìn thẳng vào trên người Bào Ngư tinh.
Trong tay của nó xuất hiện một cái dao phay, tiện tay vung vẩy ở trên người Bào Ngư tinh.
Bào Ngư tinh này có cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, trong nước đoán chừng tu luyện bốn năm ngàn năm, chất thịt cực kỳ chặt chẽ, nhưng ở dưới con dao phay của Tiểu Bạch thì như là bọt biển, lần lượt bị cắt ra.
Như là đầu bếp róc thịt trâu, một con Bào Ngư tinh rất lớn đã được cắt thành mười mấy khối thịt nhỏ, cái xác còn lại sau lưng kia thì trực tiếp bị loại bỏ.
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đều cảm thấy kinh ngạc với kỹ thuật sử dụng dao đẹp mắt.
Ngay sau đó, Tiểu Bạch lấy nồi ra, đưa khối thịt Bào Ngư tinh vào, rồi lại rót Linh thủy vào rồi đắp cái nắp lên bắt đầu nấu.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Bạch cũng không có nhàn rỗi, mà là đi về phía những linh dược tiên thảo được trồng ở trong những bồn cây cảnh kia, thuận tay ngắt mấy lá hoặc là cánh hoa.
Động tác hững hờ này lại để quả tim hai nữ rung động đập loạn lên.
Linh dược tiên thảo cực phẩm, thế mà được hành hạ một cách tùy ý như vậy, nói ra chỉ sợ cũng không có người nào tin.
Đồng thời, quan điểm của họ về Tiểu Bạch cũng thay đổi rất nhiều, khí linh này thật sự là quá cường đại, thế mà ngay cả làm đồ ăn cũng thành thạo tới như vậy, cao nhân trên đời quả nhiên đều không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
"Ừng ực ừng ực."
Bên trong nồi đất bắt đầu tỏa ra hơi nóng, một cỗ hương thơm theo làn khói phiêu tán mà ra.
Bởi vì trong nồi còn chưa cho bất kỳ gia vị gì, cho nên mùi thơm cũng chưa nồng đậm, thần kỳ là lại không có mùi tanh của Bào Ngư nên có, chỉ có mùi hương thoang thoảng của Linh thủy và mùi thịt của Bào Ngư.
"Tạch tạch tạch "
Tiểu Bạch vung tay băm xuống, băm nát những linh dược kia rồi đổ vào trong nồi đất sau đó lại đóng nắp lại một lần nữa.
"Hồng hộc."
Bởi vì chất thịt của Bào Ngư quá dày, cho nên chín sẽ tương đối lâu, Long Hỏa châu ở một bên phun lửa ra liên tục không ngừng, Linh mộc cháy hừng hực, một mực duy trì cường độ thiêu đốt lớn nhất.
Tần Mạn Vân ở một bên thì cực kỳ kinh hãi, nơi này bất luận là một loại vật liệu nào sử dung cũng đủ để cho nàng ta phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Khí linh đỉnh cấp làm đầu bếp, linh thủy, linh dược, linh mộc, linh khí đầy đủ mọi thứ, còn có cái nồi đất đen nhánh kia, trông bình thường chẳng có gì đặc biệt, tuy rằng ta không biết là bảo bối gì nhưng không cần phải nghĩ, không chừng cũng là Tiên khí.
Chỉ là một bữa ăn đã đại diện cho đỉnh cao của toàn bộ thế giới tu tiên, ngươi có dám tin không?
Theo thời gian trôi qua, trong nồi đất, những linh khí kia càng ngày càng ngưng thực, nhưng không có một chút nào tiết ra ngoài, mà là lấy một loại phương thức đặc thù thẩm thấu vào bên trong thịt của Bào Ngư.
"Cô cô cô."
Từng bọt khí sôi ùng ục không ngừng ở bên trong nồi đất, làm nước canh trở nên đậm đà, và từ từ chảy dọc theo các đường cắt trên thịt Bào Ngư.
Dần dần, bắt đầu có mùi thơm chậm rãi bay ra.
Mùi vị vẫn như cũ còn chưa đập đặc, nhưng so với vừa rồi đã đạt tới mức hấp dẫn, chỉ cần ngửi một cái thôi cũng đã khiến người ta muốn ngừng mà không được, khắc trong tâm khảm!
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đều nhịn không được mà nhắm mắt lại, lộ ra vẻ say mê, thể xác và tinh thần cung không khỏi thả lỏng.
Tiểu Bạch hướng về phía Lý Niệm Phàm hô: "Chủ nhân, đã được rồi, bây giờ ăn luôn chứ?"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Ừm, ăn thôi."
Sau đó, Tiểu Bạch cầm nắp nồi đất lên.
Lập tức, một cỗ sương mù nồng đậm bay lên, như là mãnh thú bị áp chế tới cực điểm xông ra khỏi lồng giam, hoành hành khắp nơi!
Mùi thơm ... theo đó mà bộc phát!
"Ừng ực."
Hai nữ cùng nuốt ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy những mùi thơm này gần giống như thực chất, xuyên qua khoang mũi và ngưng tụ vào trong khoang miệng của mình, thậm chí để các nàng nhịn không được mà bắt đầu nhai rồi sau đó nuốt nước miếng.
Giống như chỉ cần kèm theo cái mùi thơm này thì xem như nước miếng chảy ra cũng ngon!
Cùng nhau giương mắt nhìn lại, thấy dưới làn sương mù, có một quầng sáng đang sóng sánh trong miệng nồi đất!
Các nàng cùng nhau sửng sốt một chút.
Đồ ăn thế mà cũng biết tỏa sáng!