Chương 111: Sẵn sàng xông pha khói lửa vì cao nhân.
Khi sương mù tan đi, ánh sáng càng lúc càng sáng, giống như ánh mặt trời xuyên qua mây, đâm vào làm mắt người đau.
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn chòng chọc vào bên trong nồi đất.
Đã thấy ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, lộ ra canh nóng hôi hổi ở bên trong nồi đất.
Nước canh có rất nhiều, hơn nữa còn thanh tao, trong veo, không có váng dầu nổi lên, ngoại trừ một số thay đổi màu sắc ra thì kỳ thực hiện ra chính là trong veo, từ bên ngoài nhìn vào trong thì có thể thấy rõ ràng mỗi một dạng đồ vật ở bên trong nước canh không có chút tạp chất nào, thẳng tới đáy của nồi đất!
Chất lượng thịt của Bào Ngư đã thay đổi, không còn cứng nữa mà hơi xoăn lại, nhìn có độ đàn hồi và mềm, xung quanh nồi canh là những tiên dược được băm nhỏ và những cọng thảo nổi lên theo nồi canh đang sôi.
"Hồng hộc!"
Lạc Thi Vũ dướn dài cổ ra, theo sương mù (khói trong nồi) tỏa ra mà hít vào, giống như muốn hít hết hương vị trong không khí vào trong bụng vậy.
Quá mỹ vị, quá thơm!
Xem như Tần Mạn Vân cũng cảm nhận được nước bọt trong miệng của mình đang bài tiết ra nhanh chóng, gần như muốn tràn ra từ khóe miệng vậy.
Những mùi thơm này như là vô số xúc tu, từng giây từng phú đang đùa giỡn vị giác của nàng.
Nàng ta liếm bờ môi của mình một cái, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ rung động không gì sánh kịp.
Tuy rằng nàng ta sớm đã làm xong chuẩn bị tâm lý, nhưng là tuyệt đối không nghĩ tới, đồ ăn của cao nhân lại thơm như vậy, loại mùi thơm này phải nói là quá thơm, hoàn toàn chưa bao giờ xuất hiện ở nhân gian.
Nàng ta đã cố gắng nghĩ đồ ăn của cao nhân tới không tầm thường, nhưng cho tới bây giờ mới phát hiện, hóa ra mình đánh giá vẫn còn quá thấp!
Đồ ăn ngon như vậy, xem như không hề có tác dụng gì thì cũng quý quý hơn so với cái gọi là cơ duyên!
Dù sao, có thể ăn vào loại đồ ăn ngon này, cuộc sống đã tiếp cận với sự toàn vẹn!
Lúc này, Tiểu Bạch đã dùng một chiếc bát sứ trắng xanh để phục vụ mọi người, nước canh trong như nước, tỏa ra hơi nóng và mùi thơm nồng đậm, ở giữa có một miếng bào ngư đầy đặn tươi mới, dưới ánh mặt trời có ánh sáng mê người chớp động.
Lạc Thi Vũ sớm đã không thể chờ đợi, nàng ta bưng bát lên, đưa tới bên mồm của mình, hé miệng nhấp một ngụm.
"Hô —— "
Món canh bào ngư thơm ngon khẽ rung lên, chảy dọc theo đôi môi đỏ tươi và mỏng manh của nàng ta vào trong miệng, trơn mềm giống như tơ lụa.
Chiếc lưỡi thơm tho hơi khấy động nước canh, lập tức mùi hương đậm đặc trong nháy mắt nở rộ trong miệng của nàng ta, đưa vị giác của nàng kích thích tới cực hạn, hương vị ngon tới cực điểm để toàn thân nàng ta đều run rẩy một cái.
"Ngô —— "
Nàng ta nhịn không được thốt ra tiếng rên rỉ, hai bên má đã ửng hồng, cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
“Ngon quá, ngon quá!” Đại não của Lạc Thi Vũ không thể nghĩ được gì nữa, bưng chiếc bát sứ trắng xanh lên "Ừng ực ừng ực" một hơi huống cạn sạch nước canh!
Tần Mạn Vân thì gắp miếng thịt bào ngư lên trước tiên, sau khi quan sát một chút thì chậm rãi đưa vào trong miệng.
Thịt bào ngư vừa mới vào miệng, đôi mắt của nàng bỗng nhiên sáng lên, cảm nhận được một cỗ cảm giác bom Q (không hiểu bom Q là cái gì), còn chưa nhấm nuốt đã để cho miệng của mình nhận được từng đợt thỏa mãn.
Cảm giác này ... quả thực vô địch!
Hàm răng nàng ta nhẹ nhàng cắn vào thịt bào ngư, hơi dùng sức một chút.
"Kít —— "
Răng cảm nhận được một cỗ lực cản, nhai rất đầy đủ, nước canh văng ra ngoài, và vị ngon dường như bùng nổ trong miệng nàng ta!
Đồ ăn của Tiên gia!
Tuyệt đối là đồ ăn của Tiên gia!
Tần Mạn Vân không thể không nheo mắt lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, nàng ta cảm thấy lỗ chân lông trên toàn thân dường như mở ra, muốn cùng chính mình hít thở mĩ vị không khí vậy.
Chẳng mấy chốc, một nồi canh bào ngư đã được bốn người ăn hơn phân nửa.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ sâu trong nội tâm cảm thấy có sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Người tu tiên tự nhiên sẽ không ngại ăn no, nhưng trong canh này ẩn chứa quá nhiều linh lực, xem như Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân còn muốn ăn cũng ăn không nổi.
Trong canh lần này mặc dù không có đạo vận, nhưng linh lực dồi dào, kết hợp với tác dụng của thịt Bào Ngư tinh, có tác dụng cố bản bồi nguyên rất cường đại.
Tần Mạn Vân không thể không vụng trồm đưa mắt nhìn Lý Niệm Phàm, trong lòng mừng thầm.
"Chẳng lẽ Lý công tử biết ta vừa mới đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, sợ ta căn cơ bất ổn cho nên mới cố ý mời ta ăn một chén canh này đi."
"Đại Hắc, tới."
Đúng lúc này, đã thấy Lý Niệm Phàm vẫy vẫy tay đối với Đại Hắc, đồng thời đổ tất cả nước canh Bài Ngư còn lại xuống vào trong chậu đựng thức ăn cho chó.
Đại Hắc duỗi dài lấy đầu lưỡi, lập tức vội vàng chạy tới, không nói hai lời, cúi đầu bắt đầu ăn.
Trên mặt Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ trong nháy mắt cứng ngắc, con mắt cũng có chút đỏ lên.
Nội tâm của các nàng gần như cùng hiện ra một cái ý nghĩ: "Nếu như có thể làm chó bên cạnh Lý công tử vậy thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đi!"
Tần Mạn Vân đứng người lên, mở miệng nói: "Lý công tử, đa tạ hôm nay đã khoản đãi, chúng ta sẽ không quấy rầy công tử nữa."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, thuận miệng nói: "Ừm, đi thong thả."
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đi ra khỏi Tứ Hợp viện, trên mặt vẫn mang theo vẻ cảm khái, chép miệng mấy lần, giống như vẫn còn đang dư vị.
Lạc Thi Vũ không thể không mở miệng nói: "Đồ ăn chỗ Lý công tử quả thực là ăn quá ngon, sau này ta khả năng không ăn nổi thứ gì khác mất."
"Nào chỉ có ăn ngon thôi đâu, chỗ tốt mà chúng ta lấy được từ bữa ăn này, không thua bất kỳ một trận cơ duyên nào!" Tần Mạn Vân than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Đây chính là đồ ăn của Tiên gia, há lại nơi ăn là có thể ăn được, Lý công tử có thể làm cho chúng ta ăn đã là ban ân to lớn rồi."
Lạc Thi Vũ khẽ gật đầu: "Ta cảm thấy xem như tiên nhân cũng chưa chắc có thể được ăn, chúng ta đây là dính ánh sáng của Lý công tử a."
Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trong thâm tâm các nàng đều biết rằng, một người giống như Lý Công Tử, tùy tiện khẽ để lọt một chút hạt cát vàng trong tay ra vậy cũng là tạo hóa lớn bằng trời, rất nhiều thứ, Lý công tử khả năng cũng không để vào mắt, nhưng là các nàng thì lại không thể như vậy!
Các nàng từ chỗ Lý công tử đạt được rất rất nhiều, ân này như ân tái tạo, khắc sâu trong tâm khảm!
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, kiên định nói: "Thực lực chúng ta tuy rằng còn non, nhưng sau này phải dốc hết toàn lực thật tốt chia sẻ khó khăn với Lý công tử mới đúng!"
Hai người vừa mới đi tới dưới núi, chỉ thấy nơi xa có mấy đạo độn quang đang nhanh chóng bay tới, thẳng tắp rơi vào trước mặt các nàng, thế mà chính là Lạc Hoàng và năm vị trưởng lão.
Tần Mạn Vân nói ngay: "Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?"
"Không sai! Chúng ta có tin tức mới liên quan tới chỉ thị của cao nhân!"
Sắc mặt Đại trưởng lão ngưng trọng khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Mục tiêu của đám Ma Nhân kia là Trụy Ma kiếm!"
"Trụy Ma kiếm?" Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ đồng thời lên tiếng kinh hô.
"Quả nhiên có quan hệ với cao nhân!" Tần Mạn Vân sầm mặt lại, ngưng trọng nói: "Trụy Ma kiếm đang được dùng để bổ củi ở chỗ cao nhân, đám Ma Nhân này tới chẳng phải là quấy rầy nhã hứng của cao nhân sao?"
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, "Chúng ta cùng nhau tới chính là vì chạy tới ngăn cản bọn chúng! Sẵn sàng xông pha khói lửa vì cao nhân."