Chương 112: Chẳng nhẽ cao nhân bố cục cũng sẽ có lúc phạm sai lầm?
Đôi mắt Tần Mạn Vân hơi sáng lên, vội vàng nói: "Nói như vậy các ngươi đã phát hiện tung tích đám Ma Nhân này rồi?"
Đại trưởng lão gật đầu nói: "Mục tiêu của đám Ma Nhân này giống như là Lăng Vân tiên các, không hiểu vì sao, bọn chúng giống như nhận định Trụy Ma kiếm ở Lăng Vân tiên các."
"Lăng Vân tiên các?" Lông mày Lạc Thi Vũ hơi nhíu lại, suy đoán nói: "Có phải là Lăng Vân tiên các biết ý đồ của những Ma Nhân này hay không, lúc này mới cố ý dẫn dụ Ma Nhân đi qua để chia sẻ lo lắng với cao nhân tiến tới biểu hiện mình?"
Đại trưởng lão đầu tiên là sững sờ, trong đôi mắt hiện ra vẻ giật mình, "Cách nói này của ngươi rất có đạo lý!"
Lông mày Tần Mạn Vân cũng nhíu lại, "Quả nhiên có lý!"
"Vậy còn chờ gì, chúng ta tranh thủ thời gian tới, cơ hội lập công đang ở trước mắt a!" Nhị trưởng lão vội vàng không thôi, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.
"Không sai, không được do dự, lập tức xuất phát!" Ba vị trưởng lão khác cũng đồng thời khống chế lấy độn quang nhang chóng mà đi, "Chúng ta đi đây!"
...
Lăng Vân tiên các.
Một bầu không khí nghiêm túc bao trùm.
Trên mặt các đệ tử đều mang vẻ vô cùng lo lắng, bọn họ thỉnh thoáng nhìn về phía nơi xa, bên trong đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Lâm Mộ Phong đứng ở trên đại điện, ngắm nhìn bầu trời xa xăm, ánh mắt thâm thủy, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Lúc này mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời đã có chút âm trầm xuống.
Trên bầu trời còn có một lớp mây đen thật dầy đang bay bổng, giống như sắp buông xuống khiến sắc trời càng tối, một bầu không khí ngột ngạt theo đó mà bao phủ xuống.
Lúc này, có một tên đệ tử vội vàng hấp tấp bay tới, kinh sợ nói: "Các, Các chủ, Huyền Nguyên tông ... bị diệt!"
Sắc mặt các đệ tử đều cùng nhau thay đổi, càng trở nên nôn nóng bất an.
Vẻ mặt Đại trưởng lão nặng nề, đối với Lâm Mộ Phong nói: "Các chủ, chúng ta thật không đi xin sự trợ giúp của cao nhân sao?"
Lâm Mộ Phong hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Cao nhân có thể tính toán tất cả, mọi chuyện cần thiết đương nhiên nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nếu muốn giúp chúng ta thì tự nhiên sẽ giúp, chúng ta đi cầu ngược lại sẽ quấy rầy cuộc sống của hắn, sợ rằng sẽ làm cao nhân không vui."
Đại trưởng lão cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: "Đám Ma Nhân kia rõ ràng chính là vì Trụy Ma kiếm mà tới, tại sao chúng ta hà tất như thế?"
"Ngươi biết cái gì gọi là quân cờ không?" Lâm Mộ Phong nhìn về phía đại trưởng lão, trầm giọng nói: "Bản thân là quân cờ phải có giác ngộ của quân cờ, mỗi một bước đi này, không phải để cho ta tới lựa chọn, mà là xem cao nhân đi nước tiếp theo như thế nào!"
Đại trưởng lão há to miệng, cuối cùng không phản bác được.
Hắn và hai vị trưởng lão khác đưa mắt nhìn nhau, đưa mắt nhìn vào Lâm Thanh Vân, bốn người đều yên lặng lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Bọn họ tuy rằng tràn đầy kính nể đối với cao nhân, nhưng lại không tới mức giống như Lâm Mộ Phong, đã đạt tới tình trạng não tàn.
Làm sao Các chủ lại biến thành như vậy?
Bọn họ không thể không rơi vào trầm tư.
Giống như từ lần trước sau khi tới bái phỏng cao nhân, Các chủ thi thoảng sẽ đi tìm Thiên Diễn đạo nhân cũng có chút ngây dại để đánh cờ, từ đó về sau, trong miệng lẩm bẩm nhiều nhất chính là tám chữ thiên địa làm cờ, ta làm quân cờ.
Cử chỉ điên rồ!
Các chủ đây là cử chỉ điên rồ a!
Đạp!
Trong thiên địa, đột nhiên vang lên một âm thanh, dường như là tiếng bước chân nặng nề, đập vào lòng mọi người một cách nặng nề.
Bầu trời, trong lúc này rơi vào trong bóng tối càng đậm hơn!
Vẻ mặt ba vị trưởng lão đều tái đi, nội tâm đầy vẻ bất an, "Xong, xong, bọn chúng tới!"
Lâm Thanh Vân khe khẽ thở dài, trong lòng cầu nguyện, "Hy vọng cao nhân không xem chúng ta như con rơi đi."
Đạp đạp đạp!
Một cái lại một cái thân ảnh xuất hiện trong màn đêm, dưới bóng đêm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân ra còn kèm theo từng tiếng cười hung ác.
Trong bóng tối, một cái thân ảnh cao to từ từ đi ra.
Thân nảy này mặc lên một cái áo choàng màu đen, hai mắt hiện ra màu đỏ, khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu, hai tay khoanh trước người, vô cùng to cao, từng khớp xương đều có vẻ lồi lõm.
Giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong miệng của hắn. "Tìm được mùi vị của Trụy Ma kiếm."
Dọc đường thuận tay diệt tám cái tông phái, hôm nay cuối cùng tìm được chính chủ!
Nam tử mặc áo bào đen ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén xuyên qua đêm tối rơi vào trên người Lâm Mộ Phong.
Lâm Mộ Phong không hề sợ hãi, đứng ở đại điện, lấy ánh mắt nóng bỏng nghênh hướng nam tử áo bào đen.
"Ồ? Chỉ là Phân Thần sơ kỳ, lực lượng thế nào mà dám khiêu chiến với ta?"
Giọng nói lạnh lùng tới cực điểm từ trong miệng nam tử áo bào đen truyền ra, thân thể của hắn theo đó mà bay lên trời, giống như không có sức nặng, theo gió di động trong không trung, đi thẳng tới trên không của Lăng Vân tiên các.
Lâm Mọ Phong ngưng giọng nói: "Bày trận!"
Lập tức, các đệ tử Lăng Vân tiên các bao gồm trưởng lão, linh lực toàn thân đều nhanh chóng được rút ra, những linh lực này ngưng tụ ở trên mặt đất của Lăng Vân tiên các, thoáng một cái ánh sáng tỏa sáng, trong hư không tạo thành một cái lồng ánh sáng linh lực, bảo vệ Lăng Vân tiên các vào trong.
"Không biết tự lượng sức mình!" Người áo đen cười lạnh một tiếng, hai tay nhấc lên một chút, khói đen trong hư không vô tận hội tụ ở lòng bàn tay của hắn, những khói đen này càng ngày càng đậm, dần dần bắt đầu phát ra tiếng quỷ khóc sói gào.
Cuốic ùng, người áo đen giống như cũng hóa thân thành một quả cầu đen như mực, màu đen sâu thẳm này gần như bao trùm cả màn đêm, khiến người ta kinh hãi khi nhìn thấy.
Theo tay của người áo đen duỗi ra một ngón, những khói đen kia đột nhiên hóa thành một đường dài màu đen bắn ra từ ngón tay của hắn, bắn thẳng về phía lồng ánh sáng linh lực bảo vệ Lăng Vân tiên các.
"Ba "
Như là kim khâu đâm thủng quả bóng, trận pháp của Lăng Vân tiên các sụp đổ ở trong nháy mắt, không có một chút sức chống đỡ nào.
Vẻ mặt của tất cả đệ tử đều biến thành màu đen, phun ram một ngụm máu tươi, ánh mắt lập tức uể oải, nội tâm hoảng sợ tới cực điểm.
Quá mạnh, người áo bào đen kia cường đại tới vượt mức tưởng tượng!
Người áo đen vung tay lên, những khói đen kia lập tức ngưng tụ thành một bàn tay đen, nhấc Lâm Mộ Phong lên, lạnh lùng mà nói: "Trụy Ma kiếm ở đâu?"
Lâm Mộ Phong cường ngạnh nói: "Dựa vào ngươi còn chưa có tư cách để biết!"
Người áo bào đen khẽ cau mày, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, "Muốn chết!"
Đúng lúc này, từng tiếng đàn bùng nổ trong bóng tối xa xăm đột nhiên truyền tới!
Những tiếng đàn này giống như biến thành thực chất, đốt cháy khoảng không, nhộn nhạo từng gợn sóng lăn tăn, uốn lượn hướng về người áo choàng đen!
Những khói đen quanh thân người áo đen kia trong nháy mắt bị phai nhạt đi, bắt đầu run rẩy lên.
"Ma Nhân lớn mật, còn không thúc thủ chịu trói?" Giọng nói lãnh khốc của Đại trưởng lão truyền tới, một nhóm tám người khống chế độn quang xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Như là chúa cứu thế xuất hiện trong sự tuyệt vọng, Tiên khí như ở trước mắt, linh lực phun trào tỏa ra ánh sáng.
"Ta biết, ta biết!" Sắc mặt Lâm Mộ Phong đột nhiên hiện ra vẻ mừng như điên, "Cao nhân tính toán không xuất hiện chút sơ hở nào, sớm đã bốc cục xong tất cả, ổn, quá ổn!"
Năm vị trưởng lão nhìn vào người áo đen, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, hai tay đánh đàn không ngừng, tiếng đàn càng dữ dội hơn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
"Ồn ào!"
Sắc mặt người áo đen kia âm trầm tới cực điểm, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, áo bào đen toàn thân tung bay lên, hai tay bỗng nhiên giơ lên, ở trong lòng bàn tay của hắn cầm một chuỗi lục lạc nhỏ nhắn, lắc lư theo gió, cũng phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
"Đinh đinh đang đang."
Ma khí lập tức cuồn cuộn lên giống như thủy triều, không biết có phải là ảo giác hay không, tiếng của lục lạc nho nhỏ kia lại có thể lấn át những tiếng đàn đó, là người nghe được xuất hiện tình trạng tinh thần hoảng hốt, sinh ra cảm giác choáng váng.
Ma khí vô tận ở trong hư không hội tụ thành một cái đầu lâu đen kịt khổng lồ, há to miệng, há to miệng ngửa mặt lên trời mà điên cuồng hét lên!
"Rống!"
Lập tức, thiên địa đổi màu, nhật nguyệt ảm đạm.
Không khí đen ngòm tràn ngập, năm vị trưởng lão vẫn đang đánh đàn toàn thân đã run lên bần bật, thi nhau như diều đứt dây, từ không trung rơi xuống dưới.
Tám người tới cũng nhanh, rơi xuống cũng nhanh, trước sau thời gian chẳng qua chỉ là mấy hơi thở, đều đã ngã xuống mặt đất, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi nhìn vào người áo đen kia.
Vẻ vui mừng trên mặt Lâm Mộ Phong đã biến mất không còn vết tích, vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra? Bố cục tới giúp đỡ lần này của cao nhân thực lực không thể không kém tới có chút quá cách xa a.
Chẳng nhẽ cao nhân bố cục cũng sẽ có lúc phạm sai lầm?
PS Lời của tác giả: Đầu tiên cảm tạ các vị độc giả lão gia ủng hộ, bộ truyện này lên khung thành tích có thể nói phi thường tốt, cái này không thể bỏ qua sự ủng hộ và hậu ái của các vị, lần nữa cảm tạ!