Chương 113: Thí chủ có duyên với cửa Phật
"Điều này ... điều này sao có thể?"
Năm vị trưởng lão của Lâm Tiên đạo cung đều trợn tròn mắt, đều khó có thể tin mà nhìn vào người áo đen kia, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Lâm Tiên đạo cung làm thế lực cao cấp nhất của thế giới tu tiên, bản thân bọn họ còn là trưởng lão, thực lực đương nhiên sẽ không yếu.
Đại trưởng lão là Hợp Thể sơ kỳ, bốn vị trưởng lão khác đều là Phân Thần đỉnh phong!
Thực lực thế này phối hợp với nhau xem như tu sĩ Hợp Thể đại thành cũng phải tránh đi mũi nhọn, phóng tầm mắt toàn bộ thế giới tu tiên hẳn là tồn tại quét ngang vô địch.
Lúc đầu mang theo hùng tâm chí lớn mà tới, ai có thể ngờ thế mà lại bị người áo bào đen kia chế phục dễ dàng như vậy, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Chẳng lẽ, người áo bào đen này là ... Độ Kiếp kỳ?
Tất cả mọi người đều khi sâu vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, tê cả da đầu.
Đây chính là Độ Kiếp kỳ a!
Bình thường đều là lão quái vật ở ẩn không xuất hiện!
Ma Nhân thế mà điều động tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đây là muốn quấy gió tanh mưa máu ở toàn bộ thế giới tu tiên sao? Bọn chúng đến tột cùng là đang chuẩn bị làm cái gì?
"Các ngươi đến cùng muốn làm cái gì?" Đại trưởng lão trầm mặt xuống, mở miệng hỏi.
Người áo đen nói ra giọng lạnh lùng: "Chúng ta chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về chúng ta, ta hỏi lần nữa! Trụy Ma kiếm ở đâu?"
Lâm Mộ Phong trầm giọng nói: "Ta khuyên ngươi nên dẹp đi cái ý niệm này đi, Trụy Ma kiếm ở trong tau người mà ngươi căn bản không đắc tội nổi."
"Ha ha ha, chỉ là thế giới tu tiên này lại không có người ta không đắc tội nổi!" Người áo đen kia cười lên như điên, "Huống hồ ta hiệu lực cho Ma Sát đại nhân, xem như tiên nhân trên trời tới ta cũng không sợ!"
"Ma Sát đại nhân?" Đại trưởng lão khinh thường cười một tiếng, "Xem như bản tôn hắn ở trước mặt vị cao nhân đó thì chẳng qua cũng chỉ là tồn tại con kiến hôi."
"Quả thực buồn cười đến cực điểm!"
Người áo đen lắc đầu, ánh mắt khinh bỉ đưa mắt nhìn vào mọi người một chút, "Xem ra đầu óc của các ngươi có chút không tỉnh táo, không bằng ta sẽ giúp để cho đầu óc của các ngươi tỉnh táo lại một chút!"
Hắn nhìn về phía Lâm Mộ Phong, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ, đưa tay vung lên, cánh tay phải của Lâm Mộ Phong bị chặt đứt và bay lên không trung.
"Ha ha, ta muốn xem xem vị cao nhân trong miệng của các ngươi kia sẽ ngăn cản ta triệu hội Trụy Ma kiếm như thế nào!"
Người áo đen cười lạnh lùng một tiếng, đối mặt với bàn tay gãy đang trong không trung kia, hắn giơ lòng bàn tay hắn lên, giữa không trung, bàn tay gãy đang lơ lửng trên không trung kia, một đám khói đen bị ép ra khỏi bàn tay gãy kia.
Mặt mũi Lâm Mộ Phong đầy vẻ tái nhợt, thấy cảnh này thì lập tức biết tại sao người áo đen lại tìm tới cửa.
Hóa ra lúc mình ở chỗ cao nhân dùng Trụy Ma kiếm đốn củi, có giữ lại khí tức của Trụy Ma kiếm ở trong cơ thể.
Khóe miệng người áo đen kia hiện ra ý cười, đôi mắt sáng lên, hai tay kết động lấy pháp quyết, bên trong miệng phát ra một tiếng: "Triệu!"
Ngay sau đó, khí tức của Trụy Ma kiếm bắt đầu tụ thành một dải đốm nhỏ màu đen, lộ ra vô cùng nồng đậm.
Tứ Hợp viện.
Bao phủ trong một lớp bóng tối yên tĩnh, xung quanh một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Giống như tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, Trụy Ma kiếm vốn nằm yên tĩnh ở bên trong đống củi lại khẽ run lên, đung đưa ung dung đứng dậy, giống như đang mơ một giống mộng đẹp lại bị người đánh thức, mang theo một chút không cam lòng.
Thân kiếm đen nhanh chậm rãi trôi nổi ở giữa không trung, trên không trung lộn nhào mấy cái thì lao ra khỏi Tứ Hợp viện hướng về trong đêm tối mà bay đi.
Truy Ma kiếm có tốc độ cực nhanh, chỉ nửa canh giờ đã đi tới địa giới của Lăng Vân tiên các.
"Đến rồi!"
Trên mặt người áo đen hiện vẻ vui mừng, đưa con mắt trên ngươi nhìn vào đám người Lâm Mộ Phong, cười nói: "Xem ra vị cao nhân trong miệng các ngươi kia không được a, tới bây giờ còn không ra mặt."
Sắc mặt Lâm Mộ Phong tái nhợt, miệng vết thương máu tươi đang chảy ra, hắn giật giật môi lại chỉ phát ra một tiếng kêu đau.
Năm vị trưởng lão khác vẻ mặt đều không tốt lắm, bọn họ nhìn vào thanh Trụy Ma kiếm đang trôi nổi giữa không trung, tâm tư càng ngày càng nặng.
Tuy rằng cao nhân có thể tín toán tất cả, nhưng muốn làm tới tính không lộ chút sơ hở nào thì vẫn rất khó, người áo bào đen này đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ ngay cả cao nhân cũng không tính tới, đã trở thành biến số trên bàn cờ của cao nhân.
Trong lòng năm vị trưởng lão không thể không có chút bi thương, "Xong xong, đối mặt loại biến số này, loại nhân vật giống như cao nhân kia, chúng ta tám thành là sẽ trực tiếp biến thành con rơi a."
"Trông vẻ mặt của các ngươi kìa, hẳn là cam chịu số phận." Người áo đen nở ra nụ cười thâm trầm, hiện ra có chút đắc ý, "Chỉ là thế giới tu tiên thế mà cũng vọng tưởng có cao nhân buông xuống, quả thực ngu xuẩn! Như ếch ngồi đáy giếng, để cho người ta bi thương."
"Ha ha, ngươi mới là ếch ngồi đáy giếng! Sự kinh khủng của cao nhân ngươi căn bản không tưởng tượng nổi."
Đôi mắt Lâm Mộ Phong đã đỏ lừ, mang theo một chút sùng kính nói: "Cao nhân dạo chơi nhân gian, có lẽ chúng ta chẳng qua chỉ là một con cờ hắn thuận tay đánh xuống, nhưng xem như chúng ta thành con rơi vậy cũng không cho phép ngươi vũ nhục cao nhân!"
Lạc Hoàng cũng khẽ gật đầu, ngưng giọng nói: "Không sai! Ít ra chúng ta đã từng trở thành quân cờ của cao nhân, chúng ta kiêu ngạo!"
"Không còn thuốc nào cứu được, bệnh đến giai đoạn cuối rồi!"
Người áo đen lắc đầu, bị chọc cười, "Trở thành quân cờ của cao nhân này có tốt bằng trở thành quân cờ của Ma Sát đại nhân không? Hiện tại ta sẽ dùng máu của các ngươi tới mở Trụy Ma kiếm!"
Áo bào đen trên người hắn tung bay, khí thế toàn thân ngưng tụ tới đỉnh phong, đưa tay về phía Trụy Ma kiếm, hét lớn một tiếng: "Kiếm tới!"
Gió lớn thét gào, khói đen cuồn cuộn.
Tất cả mọi thứ giống như cũng chuẩn bị sẵn sàng, duy chỉ có kiếm còn chưa tới.
Trụy Ma kiếm bình tĩnh như trước trôi nổi giữa không trung, mũi kiếm chỉ vào người áo đen giống như đang ở tư thế đối mặt.
"Ừm?" Người áo đen nhướng mày, lại quát lớn lần nữa: "Trụy Ma kiếm, tới!"
Ông!
Trụy Ma kiếm yên tĩnh đột nhiên sáng rực rỡ lên, chỉ có điều, trên thân kiếm đen nhánh hiện ra tới cũng không phải là khói đen mà là ánh sáng vàng!
Ánh sáng vàng chói mắt, chiếu sáng vạn dặm bầu trời đêm!
Một khô lâu mặc vào áo cà sa từ trong Trụy Ma kiếm bay ra, tắm rửa bên trong ánh sáng vàng kim, chắp tay trước ngực.
"A Di Đà Phật."
"Trụy Ma kiếm?" Người áo đen gần như không dám tin vào hai mắt của mình, đại não vang lên ông ông, cau mày nói: "Kiếm Ma, làm sao ngươi lại trở thành dáng vẻ này, rõ ràng là bộ xương khô còn mặc quần áo làm gì? Còn chim sao?"
Kiếm Ma ung dung mở miệng, giọng nói thành kính, "Ta đã được cửa phật độ hóa, quy y cửa phật rồi."
"Cửa phật là cái gì? Quy y hắn làm cái gì?" Người áo đen choáng váng ngay tại chỗ, ánh mắt từ từ chìm xuống, "Ngươi đừng quên gốc rễ của chính mình!"
Kiếm Ma kia rõ ràng là bộ xương khô, thế mà lại hiện ra vẻ thương xót, cất cao giọng nói: "Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, chunhs sinh đều khổ, thí chủ có duyên với cửa Phật, cũng có thể quy y."
Sắc mặt của người áo đen đã âm trầm tới cực điểm, khói đen toàn thân cuộn trào lên, tụ thành một cái đầu lâu màu đen rất lớn, lạnh như băng nói: "Quy y cái đầu của ngươi! Xem ra ngươi cũng điên rồi, chỉ có thể do ta cưỡng ép mang ngươi đi!"
"Đã như vậy." Hai tay Kiếm Ma giơ lên, vẻ bi thương trên mặt đột nhiên thu hồi, lạnh lùng nói: "Chút tài mọn dám múa rìu qua mắt thợ? Nhìn Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tàng, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược Ba Ma Không của ta!"