Chương 114: Thanh Vân Tỏa Ma đại điển
Người áo đên tức giận tới cực điểm, "Kiếm Ma, ngươi lớn mật thế mà còn dám đánh trả?"
Trong không trung, khói đen và ánh sáng vàng lấp lóe không ngừng, nhìn từ đằng xa tới thì như là bắn pháo hoa vậy, lúc sáng lúc tối, ngươi tới ta đi quên cả đất trời.
Bộ não của đám người Lâm Mộ Phong đã đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ là ngu ngơ ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ há miệng, thật lâu không cách nào khép lại.
"Ta đã hiểu, ta đã hiểu!"
Lạc Hoàng sợ hãi kêu lên, trong giọng nói mang theo sự kích động vui mừng bởi sống sót sau tainạn, "Hóa ra cao nhân bày cờ ở chỗ này! Chúng ta cũng không bị xem thành con rơi!"
"Cao thâm khó lường, quả nhiên là cao thâm khó lường!" Đại trưởng lão không ngừng thở dài, sợ hãi thán phục tới tột đỉnh, "Tác phong làm việc của cao nhân quả nhiên không phải chúng ta có thể phán đoán, ai có thể nghĩ tới, quân cơ ẩn chân chính của cao nhân lại là bản thân Trụy Ma kiếm!"
Các trưởng lão còn lại cũng chấn kinh tới tột đỉnh.
"Đây chính là cao nhân làm sao? Không thể tưởng tượng nổi! Nghe rợn cả người! Kinh khủng như vậy!"
"Đại lão chính là đại lão a, thật là đáng sợ, ngay cả Trụy Ma kiếm cũng bị đè ra để mà độ hóa."
"Chuyện Trụy Ma kiếm này là như thế nào? Không chỉ bị độ hóa, ngay cả thực lực cũng trở nên lợi hại như vậy."
Lâm Mộ Phong ngửa đầu nhìn lên trời, kích động tới vẻ mặt đỏ lên, gần như nước mắt nước mũi tuôn đầy mặt, tự hào nói: "Cao nhân không có vứt bỏ chúng ta! Các ngươi nhìn Trụy Ma kiếm kia, ta tự tay dùng nó để đốn củi! Các ngươi có tin không?"
Theo thời gian dần trôi qua, trận tranh đấu trên không trung kia sắp tới hồi kết, theo ánh sáng vàng tỏa ra rực tỡ, khói đen kia như là xuân tới tuyết tan rã, tan thành mây khói, người áo đen kia hoàn toàn bị ánh sáng vàng bọc lại, sau đó cùng theo ánh sáng vàng bị Kiếm Ma thu vào trong lòng bàn tay, không lưu lại một chút vết tích nào.
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai." Kiếm Ma chắp tay trước ngưcọ, trên mặt lại hiện vẻ thương xót lần nữa, cà sa trên người không gió mà bay, nếu như cho khô lâu phủ thêm một lớp vỏ già nua bên ngoài thì quả thực là hình tượng cao tăng đắc đạo.
Đám người Lạc Hoàng vội vàng đứng lên, thi nhau học theo chắp tay trước ngực, cung kính nói: "Bái kiếm Kiếm Ma tiền bối."
"Kiếm Ma chỉ là quá khứ nông nổi của ta mà thôi, ta đã được điểm hóa, sau này chuẩn bị đổi tên là Kiếm Phật." Kiếm Phật ung dung mở miệng, sau đó nói: "Đi ra ngoài cũng được khoảng thời gian ngắn rồi, ta nên trở về để chuẩn bị đi bổ củi đây, các vị cũng không cần phải tiễn."
Dứt lời, Trụy Ma kiếm lập tức biến thành một vệt ánh sáng, lao về một cái phương hướng rồi chui vào trong bóng tối.
Để lại mọi người đều là một mặt cảm khái, đưa mắt nhìn nhau, đều giống như đang nằm mơ.
Lạc Hoàng nhìn vào Lâm Mộ Phong, giọng điệu phức tạp nói: "Lâm đạo hữu, tay của ngươi ..."
"Không sao." Lâm Mộ Phong gạt ra một nụ cười tươi, không có vấn đề gì nói: "Chỉ cần có thể chia sẻ lo lắng với cao nhân, một cái tay không tính là gì."
Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Lâm tiền bối, tất cả mọi người đều làm việc cho cao nhân, như thể tay chân, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa tốt tay bị đứt mất của ngươi."
Lâm Mộ Phong cười nói: "Đa tạ."
Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng việc chữa lành một bàn tay bị đứt lìa là quá khó, Lâm Mộ Phong vốn là người tu tiên, việc tái tạo các chi bị đứt lìa còn khó hơn người phàm nhiều, toàn bộ thế giới tu tiên cũng chỉ có rải rác mấy loại linh dược tiên thảo có thể làm được.
Ngoài việc tái sinh tay bị gãy ra cũng chỉ còn một con đường đó là đoạt xá.
Nhưng đoạt xá cũng đồng nghĩa với việc thay đổi thân thể, cũng không có lợi cho sự phát triển sau này, trừ khi bắt buộc phải làm, nếu không thì bình thường không ai sẽ lựa chọn con đường này.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tới.
"Đinh đinh đang đang."
Tiếng lục lạc nhỏ xíu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Lông mày Lạc Thi Vũ nhíu lại nhìn vào lục lạc ở trên mặt đất nói: "Là Thiên Tâm linh."
Lạc Hoàng không thể không mở miệng nói: "Là pháp khí của người áo đen kia, cao nhân đây là đang khảo nghiệm chúng ta sao? Thế mà không mang Thiên Tâm linh đi."
"Không có gì phải do dự, đây là chiến lợi phẩm của cao nhân, sáng sớm ngày mai liền đưa cho cao nhân đi!" Lâm Mộ Phong nói thẳng.
Mọi người cùng nhau gật đầu, "Đó là đương nhiên!"
Thương lượng một buổi tối, mãi cho tới trên bầu trời mọc lên màu trắng bạc, bọn họ cuối cùng đã lựa chọn ra người.
Nhân số quá nhiều, khẳng định không thể cùng đi qua.
Cuối cùng do Lâm Mộ Phong, Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân làm đại biểu của ba bên tiến về phía Tứ Hợp viện.
Hai canh giờ sau, ba người khống chế lấy độn quang hạ xuống chân núi, sau đó mang tâm tư thành kính từng bước một leo lên núi mà đi.
Lạc Hoàng không thể không mở miệng nói: "Gần đây tới bái phỏng cao nhân có chút nhiều."
Mấy ngày gần đây, đây đã là lần thứ ba hắn tới đây, chuyện giống như một cái nối tiếp một cái.
Cũng không biết có quấy rầy tới cao nhân hay không.
"Chúng ta đây là làm việc cho cao nhân, cao nhân hăn sẽ không để ý đi." Tần Mạn Vân có chút không xác định mà nói, nội tâm của nàng cũng có chút không chắc.
Hôm qua mới vừa từ chỗ cao nhân ăn trực được bữa canh bào ngư, hôm nay lại tới.
Lâm Mộ Phong cười nói: "Yên tâm đi, cao nhân đã để Thiên Tâm linh ở lại, đó nói bóng gió tám thành chính là muốn chúng ta mang tới."
"Có đạo lý." Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân đều thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trong lòng dịu đi đôi chút.
Ngay sau đó, Tần Mạn Vân lại nói: "Đám Ma Nhân kia quả nhiên là càng ngày càng hung hăng ngang ngược, nếu như thật sự ảnh hưởng tới thanh tu của cao nhân thì muôn lần chết cũng không đủ!"
Lạc Hoàng gật đầu nói: "Cũng trách thực lực đám người chúng ta không đủ, thế mà còn làm phiền công cụ đốn củi của cao nhân phải ra tay, đúng là không nên."
Lâm Mộ Phong đột nhiên thở dài: "Ma Nhân càng ngày càng không an phận, những ngày này đang diễn ra Thanh Vân Tỏa Ma đại điển, hy vọng những Ma Nhân này không nên dùng thủ đoạn gì."
Người nói vô tâm.
Tần Mạn Vân và Lạc Hoàng lại cùng sững sờ, trong đầu linh quang bùng lên, chỉ cảm thấy nhịp tim như rơi mất một nhịp.
Tần Mạn Vân vội vàng hỏi: "Vừa rồi ngươi mới nói đại điển gì?"
"Cứ mỗi năm năm mới cử hành Thanh Vân Tỏa Ma đại điển một lần a, các ngươi quên cũng bình thường, lần trước ta còn đi xem qua, cảnh tượng quả thực hùng vĩ." Trên mặt Lâm Mộ Phong hiện ra vẻ hồi ức.
Tần Mạn Vân và Lạc Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đều nở ra nụ cười tươi, hai miệng một lời: "Ta đã hiểu!"
Lâm Mộ Phong hơi sững sờ, "Các ngươi hiểu cái gì rồi?"
"Lần trước cao nhân cố ý hỏi thăm chúng ta gần đây có hoạt động cỡ lớn nào không, chúng ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, bây giờ cuối cùng đã hiểu cao nhân ý nói là gì!" Lạc Hoàng cười ha ha, "Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu a!"
"Đúng, Ma Nhân lại dám nhắm vào cao nhân, cao nhân tự nhiên sẽ đi xem Tỏa Ma đại điển." Tần Mạn Vân cũng cười nói: "Đại điển quan trọng như vậy chúng ta bây giờ mới nhớ tới, đúng là không nên a."
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, "Cao nhân thích nhất là chơi trò bí hiểm, cái này cuối cùng đã giải ra."
Trong khi nói chuyện, ba người đã đi tới trước cửa Tứ Hợp viện.
Tần Mạn Vân hắng giọng một cái, hơi thấp thỏm nói: "Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không?"
"Kẹt kẹt."
Tiểu Bạch từ bên trong cửa thò đầu ra, nhìn lướt qua ba người, mở miệng nói: "Hoan nghênh tới chơi."
"Làm phiền."
Ba người Lâm Mộ Phong đều gật đầu với Tiểu Bạch một cái, lúc này mới từ từ bước vào trong Tứ Hợp viện.
Ánh mắt của bọn họ hơi quét qua, đã thấy Lý Niệm Phàm cầm Trụy Ma kiếm trong tay đang bổ củi.
Trong lòng không thể không run lên.
Trước kia còn không có cảm giác gì, trải qua cảnh tượng tối ngày hôm qua, lúc này bọn họ lại nhìn thấy loại tình cảnh này thì trực tiếp tê cả da đầu.
Đây chính là Trụy Ma kiếm a!
Kiếm Ma, không đúng, là Kiếp Phật ngưu bức như vậy, thế mà cứ như vậy được dùng để tới bổ củi.
Đại lão!
Thật sự là Đại lão a!