Chương 115: Thực hơn so với phản phác quy chân.
"Răng rắc!"
Lý Niệm Phàm giơ Trụy Ma kiếm lên, thuận tay một kiếm bổ đôi vật liệu gỗ trước mặt, lúc này mới nhìn về phía ba người cười nói: "Ba người các ngươi cùng tới, khó được a."
Ba người Tần Mạn Vân cùng lúc hành lễ nói: "Bái kiến Lý công tử."
Lúc này, ánh mắt Lý Niệm Phàm bỗng nhiên nhíu lại, ngạc nhiên nhìn về phía chỗ tay gãy của Lâm Mộ Phong, "Lão Lâm, tay của ngươi ..."
Lâm Mộ Phong cười nói: "Đấp pháp với người, chịu chút tổn thương, không có gì đáng ngại."
Như vậy còn không có gì đáng ngại?
Tay cũng bị mất.
Lông mày Lý Niệm Phàm không thể không nhíu lại, lúc này, hắn mới cảm nhận được rõ ràng, chính mình đi tới thế giới tu tiên.
Một đoạn thời gian trước, Niếp Niếp bị yêu quái bắt đi, để hắn hiểu được sự nguy hiểm của thế giới tu tiên này, lần này, Lâm Mộ Phong bị cụt tay càng làm cho hắn hiểu được thế giới tu tiên này không có hòa bình giống như những gì mình nghĩ.
Niếp Niếp là phàm nhân, nhưng lão Lâm thế nhưng là người tu tiên, hơn nữa Lý Niệm Phàm phán đoán, hắn hẳn không phải là người mới tu tiên, thế mà cũng vẫn bị cụt tay.
Thế giới tu tiên, quả nhiên là hung hiểm vạn phần!
Còn may chính mình gặp được một đám người tu tiên thân thiện, hơn nữa còn thành bằng hữu không tệ, không dễ dàng a.
Lý Niệm Phàm không thể không đồng tình hít một tiếng, "Thật sự là khổ cho ngươi."
Lão Lâm cao tuổi rồi, cánh tay bị cụt như vậy thì thật sự là quá thảm rồi.
Tuy nhiên, sáu chữ đơn giản này lại khiến cho Lâm Mộ Phong ấm lòng lên, một dòng nước ấm chảy ngược lên hốc mắt, thiếu chút nữa thì nghẹn ngào thành tiếng.
Lý công tử đây là ...đây là quan tâm ta sao?
Vào lúc này, hắn cảm thấy tất cả nỗ lực của chính mình đã đạt được sự thừa nhận, giống như một đứa bé, dùng hết toàn lực, chỉ nhằm dành được một lời tán thành của cha mẹ vậy.
Ta làm quân cờ của Lý công tử, vốn nên vì đó mà xông pha chiến đấu, lúc này thế mà để công tử tự mình mở miệng quan tâm, ô ô ô, quá cảm động, đây là khoảnh khắc tươi sáng nhất trong cuộc đời ta a!
Hắn cố nén nước mắt, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, thấp giọng nói: "Không có sao, tuyệt không khổ."
Lão nhân này thật đúng là bướng bỉnh a, sắp khóc, ngoài miệng còn nói không khổ.
Lý Niệm Phàm có chút không đành lòng, không thể không mở miệng hỏi: "Tay này đứt mất bao lâu?"
Lâm Mộ Phong mở miệng nói: "Ngay vào tối hôm qua."
Lông mày Lý Niệm Phàm nhíu lại, không nghĩ ngợi chút nào nói: "Vậy còn chưa vượt qua hai mươi bốn giờ, cũng không biết có thể chữa khỏi hay không."
Nghe được lời này của Lý Niệm Phàm, tất cả mọi người đều chấn động mạnh trong lòng, thi nhau khiếp sợ trợn lớn mắt của mình lên,
Lời này của Lý công tử là có ý gì?
Hắn có thể trị hết?
Giọng nói của Lâm Mộ Phong cũng có chút run rẩy, khẩn trương nói: "Lý ... Lý công tử, công tử có thể chữa khỏi?"
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Còn chưa biết nhưng có thể thử một chút."
Chính mình và lão Lâm cũng đã quen biết được một thời gian, chắc chắn không thể thấy chết mà không cứu, loại tình huống này không có gì khác hơn là trồng lại tay bị đứt lìa, lúc hệ thống huấn luyện chính mình, nối lại chân cho không ít động vật, nhưng thật đúng là chưa thử ở trên người lần nào.
"Tay bị đứt bảo tồn ở đâu?" Lý Niệm Phàm hỏi.
"Ở đây." Lâm Mộ Phong lập tức lấy cánh tay đã bị đứt của mình ra.
Nhận lấy tay gãy, Lý Niệm Phàm dò xét cẩn thận một phen, trong lòng âm thầm giật mình, không hổ là thế giới tu tiên, vết thương này thật đúng là đủ bằng phẳng, giống như bị cắt ra trong chớp mắt vậy, tuy nhiên như thế cũng giảm xuống độ khó của việc phẩu thuật đi nhiều.
Bởi vì khoảng thời gian không dài, trên cánh tay còn chút ấm áp.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Vậy thì thử một chút đi."
Hắn đã lấy tất cả đạo cụ dùng để phẫu thuật ra đặt ở trên bàn đá.
Lâm Mộ Phong cảm thấy có chtú không thể tin được, lập tức vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm, mở miệng nói: "Bây giờ thử luôn?"
"Không sai, thời gian càng ngắn càng tốt." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Cởi áo ra."
"Được!" Lâm Mộ Phong liên tục gật đầu, ngồi ở bên cạnh Lý Niệm Phàm.
Sau đó hắn lấy Thiên Tâm linh ra, đặt ở trước mặt Lý Niệm Phàm, "Đúng rồi, Lý công tử, đây là đồ chơi nhỏ ta ngẫu nhiên đoạt được."
"Chuông gió?" Đôi mắt Lý Niệm Phàm hơi sáng lên, "Nói với ngươi rồi a, khách khí như vậy làm cái gì, mỗi lần tới cửa thế mà đều mang lễ vật, lần sau cũng không cần."
Lâm Mộ Phong mở miệng nói: "Chúng ta tới cửa sao có thể tay không mà tới, lại nói cũng không phải thứ gì đáng tiền."
"Vậy thì ta nhận." Lý Niệm Phàm cũng không khách sáo, thuận tay treo nó lên cột của cái đình và nói với vẻ hài lòng: "Ngược lại là một thứ làm trang trí rất không tệ."
"Đinh đinh đang đang."
Chuông gió đong đưa theo gió, phát ra tiếng dễ nghe, giống như đang đáp lại Lý Niệm Phàm.
Lý Niệm Phàm hít sâu một hơi, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng, "Lão Lâm, ta chuẩn bị bắt đầu, quá trình trị liệu sẽ có chút đâu đớn, cần kiên nhẫn một chút."
Lâm Mộ Phong trịnh trọng nói: "Lý công tử cứ việc ra tay, ta nhịn được."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa, mà là dùng đao đưa về phía vị trí cụt tay vừa mới khép lại không bao lâu của Lâm Mộ Phong.
Phẫu thuật nối lại tay không khó, khó nhất là nối dây thần kinh và mạch máu, do đó, hiệu quả tốt nhất được thực hiện trong vòng 24 giờ, trong khoảng thời gian đó hoạt động của cánh tay bị đứt vẫn còn.
Đây xem như là sau khi Lý Niệm Phàm học thành y thuật là một cuộc phẫu thuật lớn nhất, hơn nữa đối tượng không phải phàm nhân, mà là người tu tiên.
Loại cảm giác này vẫn rất đặc biệt.
Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân ở một bên ngay cả thở mạnh cũng không dám, lấy một loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn vào Lý Niệm Phàm làm phẫu thuật.
Bọn họ từ chỗ Lạc Thi Vũ nghe nói qua chuyện Lý Niệm Phàm ở dưới tình huống không sử dụng linh lực, cứu một người phụ nữ có thai, khi đó tuy rằng kinh ngạc nhưng hoàn toàn không có nhìn thấy tận mắt cho nên không cảm thấy rung động.
Bọn họ không hoài nghi chút nào, Lý Niệm Phàm có năng lực có thể tái sinh lại cánh tay đã cụt của Lâm Mộ Phong, dù sao, Lý công tử là một người thần tiên, bên người chắc chắn sẽ có không ít linh dược tiên thảo làm cho tay cụt tái sinh.
Nhưng là, Lý công tử thế mà không cần, thậm chí ngay cả linh lực cũng không dùng chút nào, hoàn toàn lấy tư thái phàm nhân tới cứu trị!
Cái này đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ.
Đây chính là cảnh giới đại lão sao?
Phản phác quy chân cũng không được như vậy đi.
Đáng sợ, thật là đáng sợ!
Lúc này, Lý Niệm Phàm đã nối được hơn phân nửa cánh tay, vẻ mặt hắn nghiêm túc, con ngươi nháy cũng không dám nháy, khâu lại dây thần kinh, mạch máu buộc ga rô lại, cơ bắp khâu lại, mỗi một cái trình tự đều cực kỳ quan trọng, đáng được ăn mừng chính là, Lâm Mộ Phong là người tu tiên, xem như cánh tay bị đứt mất, vết thương cũng không có nhiễm trùng bao nhiêu, không cần đi loại bỏ, hơn nữa cũng đã giảm bớt đi quá trình khử độc, dù sao lấy sức chống đỡ của người tu tiên thì không cần phải sợ bị nhiễm trùng.
Điều này làm cho Lý Niệm Phàm bớt rất nhiều việc.
Trong nội viện, chỉ có chuông gió theo gió lắc lư mà phát ra tiếng đinh linh, dần dần, trên trán Lý Niệm Phàm đã xuất hiện một chút mồ hôi, tuy nhiên khóe miệng hắn lại hiện ra ý cười, theo một mũi khâu cuối cùng khâu lại, đại công cáo thành!
Hắn dùng băng gạc cầm nơi cánh tay bị đứt lên, lại dùng hai cây củi cố định lại cánh tay cho Lâm Mộ Phong, thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Được rồi! Về sau bớt cử động cánh tay này, cẩn thận đừng đụng vào nước, chờ một đoạn thời gian dài thì sẽ khôi phục lại từng chút một."
Cái này ... được rồi?
Trên mặt mọi người đều hiện ra thần sắc khó có thể tin, nhìn Lý Niệm Phàm một chút rồi lại nhìn vào tay đứt đã được nối về, giống như ảo mộng vậy.
Lâm Mộ Phong muốn hoạt động cánh tay một chút, lại cảm nhận được một trận đau nhói, lập tức phát ra tiếng kêu đau.
Chỉ có điều, hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, run giọng nói: "Có cảm giác, thật ... thật nối lại rồi?!!"