Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 116: Lấy vật phàm cũng có thể thắng tiên!

Chương 116: Lấy vật phàm cũng có thể thắng tiên!
Tê ——
Những người khác đều hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, tim đập rộn lên.
Nối liền lại, thế mà thật nối liền lại!
Không sử dụng linh lực, không sử dụng linh dược, thuần túy chỉ dựa vào thủ đoạn phàm nhân mà nối liền lại!
Đây là thao tác thần tiên gì? Quả thực chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy!
Cao nhân không hổ là cao nhân, khó trách hắn thích lấy thân thể phàm nhân để thể nghiệm cuộc sống, hắn đây là muốn chứng minh, xem như phàm nhân, vẫn có thể làm được rát nhiều chuyện mà ngay cả người tu tiên cũng không làm được!
Quá mạnh, mạnh tới mức để cho người ta phải tự ti mặc cảm, không giám nhìn thẳng.
Ngay một khắc này, sâu trong nội tâm của bọn họ hiện ra một cỗ cảm giác tự ti, ta còn sống ở trên đời này làm cái gì? Ta không xứng.
Tuy nhiên ngay sau đó, bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác tự hào trước nay chưa từng có, nhân vật siêu phàm thoát tục giống như Lý công tử này, thế mà chọn trúng ta tới làm quân cờ, đây quả thực là vinh quang vô thượng, ta tự hào!
Hốc mắt Lâm Mộ Phong trong nháy mắt đỏ lên, hắn hận không thể lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Niệm Phàm để biểu lộ lòng trung thành của mình, nhưng vừa nghĩ tới kiêng kỵ của cao nhân, lúc này mới cố nén không có quỳ xuống.
Bình tĩnh, chính mình phỉa bình tĩnh, rất nhiều chuyện không cần thiết phải nói ra ngoài, sau này làm việc cho cao nhân thật tốt mới được, tranh thủ đảm nhiệm một quân cờ hợp cách mới là chuyện quan trọng.
Hắn hít sâu một hơi, bái một cái với Lý Niệm Phàm rồi nói: "Lâm mỗ cảm tạ đại ân của Lý công tử."
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, tuy ý cười nói: "Lâm lão, ngươi quá khách sáo rồi, đây cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là hơi tiêu hao chút tâm tư mà thôi."
Đại lão chính là đại lão.
Hành vi nghịch thiên như vậy, ở bên trong miệng của cao nhân thế mà tính là không phải chuyện lớn gì.
Chỉ là hơi tiêu hao chút tâm tư là có thể tái sinh cánh tay bị đứt, cái này mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ chẳng ai dám tin.
Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân đưa mắt nhìn nhau, mở miệng nói: "Lý công tử, lần trước công tử bảo chúng ta để ý gần đây xem có hoạt động cỡ lớn nào hay không, ta ngược lại thật ra nhớ tới một cái, gọi là Thanh Vân Tỏa Ma đại điển, cử hành ở ngay gần đây."
"Ồ?" Lý Niệm Phàm tò mò nhìn về phía họ.
Lạc Hoàng lập tức mở miệng nói: "Thanh Vân Tỏa Ma đại điển này được cử hành ở Thanh Vân cốc, mỗi năm năm mới cử hành một lần, địa điểm ở ngay tại Thanh Vân cốc, có thể nói là chuyện quan trọng của giới tu tiên!"
Lý Niệm Phàm khẽ chau mày, "Đây là hoạt động của người tu tiên đi, ta chỉ là một phàm nhân, đi tham gia liệu có ổn không?"
Trong lòng ba người Lâm Mộ Phong đang run rẩy kịch liệt, nhưng vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên như nước chảy tràn bô, không có một chút biến hóa nào.
"Ổn, cực kỳ ổn!"
Lâm Mộ Phong nói lời giới thiệu: "Mỗi năm năm Thanh Vân cốc sẽ tiến hành gia cố một lần đối với phong ấn cửa vào Ma giới trong cốc, đây là một trong những chuyện quan trọng nhất trong giới tu tiên, không chỉ là người tu tiên có thể đi quan sát mà ngay cả phàm nhân cũng được mở cửa có thể tiến vào quan sát."
Thanh Vân cốc sở dĩ mở ra, đơn giản chính là muốn chứng minh thực lực của mình đối với người ngoài, thu hút càng nhiều thiên tài gia nhập Thanh Vân cốc.
Đây chính là một trong những nguyên nhân mà Thanh Vân cốc có thể trở thành thế lực cấp cao nhất trong thế giới tu tiên.
"Nếu thật sự là như vậy, đi tới xem một chút cũng chưa chắc không thể." Lý Niệm Phàm hiện ra vẻ động tâm, sau đó hơi cau mày nói: "Chỉ là Thanh Vân cốc này ở nơi nào, có xa hay không?"
Chuyện quan trọng như vậy, hắn quả thật cũng rất muốn đi, dù sao tới thế giới tu tiên này, tham gia một số chuyện lớn mới không uổng chuyên tới thế giới tu tiên này, hơn nữa, nghe loại giới thiệu này rất có thể sẽ tận mắt chứng kiên người tu tiên ra tay, nói thật, hắn tới nay còn chưa tận mắt nhìn thấy đấu pháp của người tu tiên đây.
Cũng không biết có giống như trong ti vi hay không.
Chỉ là nếu như quá xa, hắn chắc chắn sẽ không đi, như vậy quá nguy hiểm.
Lạc Hoàng nói ngay: "Lý công tử, thật ra thì Càn Long tiên triều chúng ta đang chuẩn bị đi tham gia Thanh Vân Tỏa Ma đại điển a, công tử hoàn toàn có thể đi cùng với chúng ta đi tới."
"Lý công tử, thật ra thì ta cũng chuẩn bị đi tham gia đây." Tần Mạn Vân mỉm cười nói: "Tiện đường."
Lâm Mộ Phong há to miệng, cuối cùng lại không cam long nuốt lời nói trở về.
Cơ hội lấy lòng cao nhân như vậy hắn cũng rất muốn tham gia a, nhưng tay mình bị đứt vừa mới nối lại, tham gia có chút không quá phù hợp.
Ai, sai lầm, sai lầm a!
"Cùng đi tới? Vậy thì tốt a!" Lý Niệm Phàm lập tức cảm thấy vui mừng không thôi, nếu là như vậy, vậy sự an toàn của mình đã được bảo đảm!
Lý Niệm Phàm nhìn về phía Đát Kỷ, mở miệng hỏi: "Tiểu Đát Kỷ, như thế nào, hay là chúng ta đi xem náo nhiệt một chút? Giải sầu một chút chứ?"
Đát Kỷ khẽ cười một tiếng, dịu dàng nói: "Ta nghe công tử."
"Vậy cứ định như vậy đi!" Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, chắp tay với Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân, "Tới lúc đó làm phiền hai vị."
Lạc Hoàng sợ hãi trong lòng, liên tục khoát tay, "Không có gì là phiền cả, việc nhỏ mà thôi."
Sau đó, ba người Lạc Hoàng cáo từ Lý Niệm Phàm, lập tức đứng dậy rời khỏi Tứ Hợp viện.
Trong lòng bọn hắn đều hơi có chút kích động.
Lạc Hoàng và Tần mạn Vân thì cảm thấy mình sắp có thể đi ra ngoài cùng với cao nhân, trong lòng khẩn trương và mong chờ, giống như thể đi theo Hoàng đế cải trang vi hành vậy.
Lâm Mộ Phong kích động là bởi vì Lý Niệm Phàm giúp hắn chữa khỏi tổn thương tay bị đứt.
Sắc mặt của hắn phức tạp, không thể không cảm thán nói: "Lâm Mộ Phong ta học nghệ không tinh, có tài đức gì lại có thể làm phiền cao nhân tự mình chữa thương cho ta, thật sự là nhận lấy thì ngại a!"
Lạc Hoàng vô cùng kính nể nói: "Cao nhân không hổ là cao nhân, hóa mục nát thành thần kỳ, ở trong tay của hắn, đã không có sự khác nhau giữa phàm và tiên, điểm thạch có thể thành vàng, lấy vật phàm cũng có thể thắng tiên, thủ đoạn thần quỷ khó lượng bực này thật sự là để cho người ta mở rộng tầm mắt."
Tần Mạn Vân tò mò hỏi: "Lâm tiền bối, ngươi cảm thấy vết thương sao rồi?"
"Tốt hơn nhiều." Lâm Mộ Phong nhìn vào tay đứt của mình một chút, nhíu mày cảm nhận một lúc, không xác định nói: "Ta cảm thấy ... giống như đã có thể điều khiển thoáng một chút."
Trong khi nói chuyện, ngọn giữa của cánh tay bị gãy kia của hắn thế mà đang động.
Động, thế mà thật có thể động!
Đừng nói Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân, xem như ngay cả Lâm Mộ Phong cũng kinh hãi.
Chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân bay thẳng lên trán, cả người đều có chút ngốc trệ.
Trước đó không hai cái bộ phận thế nhưng là hoàn toàn tách rời ra, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể động rồi?
Nếu không phải chứng kiến tận mắt, ai dám tin tưởng?
Lạc Hoàng hít vào một ngụm khí lạnh, không ngừng lẩm bẩm, "Không thể tưởng tượng nổi, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi."
Lâm Mộ Phong cười ha ha một tiếng, "Cánh tay này của ta thế nhưng là được cao nhân tự mình chữa tốt, đây là chỗ đáng giá kiêu ngạo nhất của đời ta! Ta quyết định, cánh tay này sau này chính là bộ phận quan trọng nhất của ta, không có cái thứ hai!"
"Lời này của ngươi ta cảm thấy không có bệnh." Lạc Hoàng khẽ gật đầu, nhưng lại nhìn chằm chằm cánh tay trước đó bị đứt của Lâm Mộ Phong, "Lão Lâm, ta thương lượng với ngươi một chút, cho ta hai cây gỗ ở trên cánh tay của ngươi có được hay không?"
"Ta nhổ vào! Loại vấn đề này làm sao có thể nói ra được từ trong miệng của ngươi a?"
Lâm Mộ Phong vội vàng bảo vệ cánh tay của mình, "Ngươi cho rằng ta khờ sao? Đây là hai cây Linh mộc, Linh mộc đó ngươi hiểu không?!"
Hai cái cây Linh mộc này hoàn chỉnh không sứt mẻ, ở trong mắt cao nhân chỉ là củi dùng nhóm lửa, có thể không thèm để ý chút nào, nhưng trong mắt bọn họ thì tuyệt đối là bảo bối hiếm có!
"Trao đổi, trao đổi có được không?" Lạc Hoàng vội vàng mở miệng, "Không được nhỏ mọn như vậy, người thấy có phần nha, ngươi cái tên này tùy tiền liền mò được hai cây Linh mộc, kiếm lợi lớn."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất