Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 117: Các huynh đệ, chủ nhân đã đi rồi, mọi người đều dậy đi!

Chương 117: Các huynh đệ, chủ nhân đã đi rồi, mọi người đều dậy đi!
Bên trong Tứ Hợp viện.
Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ đang thu dọn đồ đạc.
Đây là lần đầu tiên đi xa nhà trong năm năm qua, nghĩ thôi cũng hơi kích động một chút.
"Tiểu Đát Kỷ, chuẩn bị nhiều quần áo để thay vào, mặc một bộ đổi một bộ, để về giặt giũ chứ giặt ở trên đường thì phiền phức." Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Ta sẽ ra hậu viện xem, chuẩn bị chút hoa quả mang đi, ngươi thích ăn gì?"
Đát Kỷ vừa thu thập quần áo, vừa vuốt tóc mái trên trán nói: "Ta nghe theo công tử."
"Ngươi đừng cứ mãi nghe theo ta a, chính mình nên có chút chủ kiến." Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, "Với thời tiết này mang theo quả lê với quả quýt không tệ, ta chuẩn bị nhiều một chút."
Dù sao có không gian của hệ thống, mang thêm nhiều đồ ở trên người cũng không khó khăn.
Lý Niệm Phàm vẫy vẫy tay với Đại Hắc, "Đại Hắc, đi, đi hái hoa quả."
"Gâu gâu gâu!"
Đại Hắc lập tức đứng dậy, không kịp chờ đợi chạy về phía hậu viện.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, không thể không thấp giọng mắng: "Bình thường trông ngươi uể oải, cũng chỉ có lúc ăn cơm và đi hái hoa quả thì mới thấy tràn đầy sức lực, ta nuôi dưỡng ngươi để làm gì?"
Tiểu Bạch cũng đi tới, "Chủ nhân, cần giúp một tay không?"
"Ngươi đi giúp tiểu Đát Kỷ đi, suy nghĩ thêm nên mang theo những gì, tuyệt đối đừng bỏ quên cái gì." Lý Niệm Phàm thuận miệng nói xong, người đã đi vào trong hậu viện.
Ở hậu viện ngoài hồ nước và ruộng ra thì nhiều nhất là cây cối, có rất nhiều loại cây cối, hơn nữa cây nào cũng to, cành lá sum suê, chạy dọc theo hậu viện, bao trùm toàn bộ nội viện.
Mà hấp dẫn ánh mắt nhất thì chính là từng cây từng cây treo đầy quả kia.
Chuyện mà Đại Hắc thích nhất làm nhất chính là đi dạo trong vườn cây ăn quả này, dựa vào trên cây đờ ra thẫn thờ nhìn chằm chằm vào những cây ăn quả kia.
Kỳ thực thèm ăn đến không nhịn được, bình thường sẽ có một đống nước miếng chảy xuống, nếu như không phải Lý Niệm Phàm ra mệnh lệnh cấm chỉ rõ ràng, nó sẽ gieo họa cho không biết bao nhiêu loại quả.
Sân rộng mười dặm dựa núi xanh thẳm, sâu trong vườn hoa chim quyên gáy.
Linh khí thế giới tu tiên bức người, lại thêm Lý Niệm Phàm chăm sóc cẩn thận, những cây ăn quả này mọc tự nhiên rất tốt, không cần biết là cây ăn quả gì đều cao và to, nhánh cây thô to, hơn nữa, khác với kiếp trước chính là, những cây ăn quả này đều là hoa và quả trên cùng một cành, vừa có quả treo cao, lại vừa có hoa tô điểm, đẹp không sao tả xiết.
Đi tới gần, nhìn thấy những bông hoa rực rỡ trong cả khu vườn, cây táo, cây đào và cây lê, bông hoa khác nhau của các loại cây ăn quả khác nhau tranh nhau khoe sắc, dường như là một vùng ánh sáng ban mai rộng lớn từ trên trời rơi xuống, kèm theo làn gió, và thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm trái cây chứa trong đó.
Đi dạo trong vườn cây ăn quả, nhiều loại hương thơm trái cây khác nhau làm sảng khoái tâm trí, thấm vào lỗ mũi và len lỏi vào tận trái tim.
Dưới ánh nắng mặt trời, những trái cây này như mang theo sức sống, tỏa ánh sáng lấp lánh, lá và hoa bay trong không khí theo làn gió, thật giống như trong tranh vẽ, như mộng ảo.
Lý Niệm Phàm đứng ở hậu viện, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ cảm thấy như đưa thân vào trong một bức tranh, không khỏi hít một hơi không khí trong lành, "Thoải mái!"
Trong lòng hắn không khỏi có chút cảm giác thành tựu, hậu viện sở dĩ có thể đẹp như vậy thế nhưng tất cả đều là công lao của riêng mình hắn a.
"Đại hắc, đi hái một số quả Lê!"
Giọng nói của Lý Niệm Phàm vừa dứt, chỉ thấy Đại Hắc đã biến thành một vệt bóng đen, linh hoạt nhảy tót lên trên cây, nhảy nhót tưng bừng ở trên cành cây.
Lý Niệm Phàm thì đặt cái giỏ dưới gốc cây và đợi tiếp lấy những quả Lê mà Đại Hắc vỗ xuống.
Dù sao cũng nhàn rỗi, hắn nhìn quanh trong vườn, và khi nhìn thấy con rùa già nằm trên bờ hồ, mắt hắn ta hơi sáng lên.
Lập tức, hắn vẫy vẫy tay, ân cần mà nói: "Lão Quy, nhanh tới đây!"
Lão Quy uể oải mở mắt, nhìn vào Lý Niệm Phàm, sửng sốt một lát, lúc này mới không nhanh không chậm bò về phía Lý Niệm Phàm.
"Phốc phốc phốc!"
Thân thể của nó to lớn, mỗi một cái hành động đều phát ra tiếng vang.
"Được rồi, trước tiên dừng ở đó." Lý Niệm Phàm mỉm cười, lập tức theo mai rùa của lão quy leo tới chỗ cao, hơi giơ tay chạm tới quả quýt trên cây.
Thân hình lão quy to lớn, quả thực chính là một cái thang di động a, quá thuận tiện!
"Tiến về phía trước một chút, đúng, dừng lại." Lý Niệm Phàm thoải mái và dễ chịu, nhân tiện đứng trên một nơi cao và ngắm nhìn phong cảnh.
Cũng không biết lần này ra ngoài sẽ mất bao lâu, Lý Niệm Phàm dứt khoát hái nhiều thêm một số lê và quýt, chất đầy hai cái giỏ, mặc dù những thứ này đều được bán bên ngoài, nhưng nào có hương vị như nhà mình a.
"Gâu gâu gâu!"
Đại Hắc hướng về phía Lý Niệm Phàm mà kêu to, duỗi cái lưỡi dài ra, cái đuôi phe phẩy thật nhanh.
Lão quy cũng trông mong nhìn vào Lý Niệm Phàm.
"Được rồi, không thể thiếu phần của các ngươi!" Lý Niệm Phàm bất đã dĩ một chút, thuận tay ném quả lên cho bọn chúng.
Đại Hắc há to miệng, vội vàng lao tới.
Lão quy cũng là duỗi cổ ra, há mồm chờ lấy.
"Xoạt xoạt!"
Quả lê vào miệng nhai ngấu nghiến, đột nhiên như muốn nổ tung, nước miếng chảy ra, một rùa một chó lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
"Đúng rồi, còn phải mang theo một chút gia vị, thức ăn, dù sao ra bên ngoài rất có thể sẽ phải nấu cơm."
Lý Niệm Phàm lại chọn một số món ăn trong ruộng, sau đó rời khỏi hậu viện, khi nhìn vào hòn giả sơn thì hơi sững sờ, "Nhớ tới, nhất định phải mang theo một ít thạch để giải tỏa cơn thèm."
...
Khoảng thời gian ba ngày thoáng cái đã qua.
Hôm nay, Lạc Hoàng, Lạc Thi Vũ, Tần Mạn Vân và Nhị trưởng lão, bốn người đi tới cửa Tứ Hợp viện từ rất sớm, cung kính chờ đợi.
Vẻ mặt Nhị trưởng lão thì mặt đỏ bừng, tràn đầy khí thế, hưng phấn không nói nên lời, dáng vẻ giống như vừa mới trúng thưởng lớn vậy.
"May mắn, quá may mắn! Cung chủ đang bế quan Độ Kiếp, Đại trưởng lão cần phỉa ở lại trấn thủ Lâm Tiên đạo cung, ta lại may mắn thắng Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, lúc này mới thu được danh ngạch đi cùng lần này, ha ha ha, chỉ nghĩ thôi cũng muốn cười, không có cuộc sống nào tốt hơn thế này a."
Được đồng hành với cao nhân là một may mắn mà Chu Đại Thành ta đã tu luyện trong tám kiếp a, nhất định phỉa biểu hiện tốt một chút, tranh thủ để lại cái ấn tượng tốt cho cao nhân!
"Kẹt kẹt!"
Đúng lúc này, cửa Tứ Hợp viện mở ra, Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ cùng đi ra.
Lý Niệm Phàm cười nói với mọi người: "Sớm a, các vị, các ngươi quá khách sáo, thật ra thì không cần cố ý tới cửa chờ đợi."
Bốn người Tần Mạn Vân vội vàng cung kính nói: "Lý công tử, sớm a."
Tần Mạn Vân mở miệng nói lời giới thiệu: "Vị này là trưởng bối của ta, tên là Chu Đại Thành, linh lực khống chế Linh chu còn cần do hắn tới cung cấp."
Hóa ra là lái xe.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Gặp qua lão Chu."
Hắn xoay người, đối với Đại Hắc ở bên cạnh nói: "Đại Hắc, đi xa nhà lần này sẽ không mang theo ngươi, trở về đi."
"Ô ô ô." Đôi mắt to của con chó đen đầy bất đắc dĩ, nó dụi đầu vào quần của Lý Niệm Phàm.
Lý Niệm Phàm vỗ vào đầu chó của nó, cười nói: "Được rồi, trở về đi, ngươi một con chó đi theo chúng ta nói chung là không được tiện lắm, ngoan, trông nhà cẩn thận."
Sau đó thì ở dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Đại Hắc, theo mọi người đồng loạt đi về phía dưới chân núi.
Một mực đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của Lý Niệm Phàm, Đại hắc lập tức lắc lắc đầu, vẻ bất mãn và buồn bã trên khuôn mặt chó biến mất ngay lập tức, thay vào đó là thần thái rạng rỡ, thậm chí thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.
Nó đột nhiên quay người, tiến vào Tứ Hợp viện.
Đã thấy, bên trong Tứ Hợp viện, Long Hỏa châu đang nhào lộn phun lửa khắp nơi, Kiếm Phật từ trong Trụy Ma kiếm đi ra bên miệng còn đang niệm kinh tụng phật, Huyền Băng ngàn năm và Băng Nguyên tinh lại đang phân cao thấp với nhau, hàn khí dày đặc, toàn bộ nuốc suối cũng bắt đầu đông kết lại, Truyền Đạo Xá Lợi thì không ngừng hiện ra nội dung, Thiên Tâm linh đinh đinh đang đang và lắc lư điên cuồng.
Trong hậu viện, vang lên tiếng cười khoái trá từ rừng cây, cây cối bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, vặn vẹo bờ eo của mình.
Trong đầm nước, một đạo thân ảnh màu vàng kim, bơi xoay một vòng dọc theo hồ nước, ở bên cạnh, lão quy đang nằm trên bờ, nhắm mắt, miệng nở một nụ cười ôn hòa.
Đại hắc lắc lư ngoáy cái mông của mình, miệng chó há to ra, "Các huynh đệ, chủ nhân đã đi rồi, mọi người đều dậy đi!"
Và bên hồ nước, nơi hạt giống rất đặc biệt đã được gieo trước đó, đột nhiên mặt đất khẽ rung chuyển, và một mầm cây nảy ra!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất