Chương 118: Đây có phải thật sự là một quả lê?
Lý Niệm Phàm đi theo đám người Tần Mạn Vân không nhanh không chậm đi xuống chân núi, đã thấy, một cái phi thuyền rất lớn đã được đặt ở cách đó không xa.
Phi thuyền rất lớn, bề ngoài có hình trụ, toàn thân đều hiện lên màu trắng, nói theo một cách chính xác thì nó tương đương với một chiếc du thuyền vừa có thể bay trên bầu trời vừa có thể nghỉ lại.
Cái phi thuyền này thế nhưng còn ngưu bức hơn nhiều so với máy bay ở kiếm trước, thế giới tu tiên quả thực quá trâu, thế mà luyện chế ra pháp khí lớn như vậy.
Ngay vào lúc Lý Niệm Phàm quan sát phi thuyền, cửa phi thuyền đã mở ra, Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Lý công tử, mời."
Lý Niệm phàm khẽ gật đầu, đi theo mọi người cùng nhau tiến vào phi thuyền.
Trong thuyền được trang trí căn bản không khác gì với phòng ở nhà mình, không chỉ rất rộng rãi, hơn nữa còn chia ra làm mấy căn phòng.
Lý Niệm Phàm để ý tới, miệng của Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đều không kìm lòng được mà miệng hơi há ra, ánh mắt hiện ra vẻ chấn kinh và hâm mộ, hiển nhiên, cái phi thuyền này có giá trị không nhỏ.
Trong lòng hắn lập tức hiểu rõ, Tần Mạn Vân này tám thành là phú bà trong thế giới tu tiên, phi thuyền này chỉ sợ không khác gì so với máy bay tư nhân ở kiếp trước.
Chu Đại Thành thì đi thẳng tới trên bong thuyền phía trước của phi thuyền.
Không bao lâu sau, theo một trận rung động, phi thuyền từ từ nâng lên, sau đó biến thành một vệt độn quang hướng về không trung bắn nhanh mà đi.
Đợi cho lúc phi thuyền dần dần ổn định lại, Lý Niệm Phàm lôi Đát Kỷ, tò mò đi tới đầu phi thuyền.
Nơi này là boong tàu của Linh chu, rộng và thoáng, phía trên có bầu trời xanh thẳm, ngoại trừ hai chân đứng trên phi thuyền ra, cả người giống như đặt mình ở trên mây vậy.
Xung quanh phi thuyền có ánh sáng nhạt lấp lóe, có những ánh sáng lung linh, những ánh sáng lung linh này tạo thành vòng bảo hộ ngăn cách với gió bên ngoài.
Nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy một tầng mây trắng xóa, tập trung cùng một chỗ, như là mặt đất màu trắng vậy.
Nhìn những đám mây còn sót lại nhanh chóng bị vượt qua bởi tốc độ cao của phi thuyền, Lý Niệm Phàm không thể không hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lòng dạ đột nhiên mở ra rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Quả nhiên vẫn là phải đi ra ngoài nhiều một chút, hơn nữa vừa ra tới đã trực tiếp bay lên trời, cảm giác này con mẹ nó kích động.
Gương mắt nhìn lại, ở chỗ xa xa cuối chân trời, một cái quả cầu vàng óng ánh treo ở trên trời, mặt trời mới mọc còn tương đối ôn hòa, cũng không có chói mắt.
Đúng lúc này, ánh mắt của Lý Niệm Phàm ngưng tụ lại, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Hắn nhìn thấy nơi xa, lại có một cái phi thuyền đang bay trên bầu trời, và hình dáng của nó không khác gì một chiếc thuyền đang trôi trên mặt nước, chỉ khác là nó đang trôi trên bầu trời.
Không bao lâu, lại có người cưỡi một con hạc trắng to lớn bay qua, ngay sau đó, còn có một đám người thế mà cùng nhau giẫm ở trên một cái phi kiếm vô cùng to lớn, cười cười nói nói, ngự kiếm phi hành mà qua, tay áo bồng bềnh, tiên phong đạo cốt.
Thế giới của người tu tiên quả nhiên đặc sắc.
Đáng tiếc chính mình cái gì cũng biết, mỗi tội không tu tiên được, thật sự là buồn a.
Chu Đại Thành nhịn không được mở miệng nói: "Lý công tử, còn rất lâu mới tới Thanh Vân cốc, có muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không?"
Ở trước mặt của hắn, có một bức tường đá, ở trên giống như khắc ấn lấy một loại trận pháp nào đó, Chu Đại Thành chính là rót linh lực vào trong đó từ đó điều khiển phi thuyền.
Lý Niệm Phàm hiếu kỳ nói: "Chu lão, cần bao nhiêu lâu nữa mới có thể tới Thanh Vân cốc?"
Chu lão đáp: "Nếu như không đi đường vòng thì chỉ cần một ngày một đêm đã tới."
Xa như vậy?
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ.
Tốc độ bay của Linh chu này so với máy bay kiếp trước thế nhưng là nhanh hơn, vậy mà cũng phải cần một ngày một đêm?
Vậy thế giới tu tiên này đến cùng rộng lớn bao nhiêu?
Nếu như không phải mình may mắn quen biết người tu tiên thì đời này chỉ sợ cũng đừng nghĩ từ Lạc Tiên thành tới Thanh Vân cốc.
"Đúng rồi, Chu lão vừa rồi nói là nếu không đi đường vòng, chẳng lẽ ở trên trời còn phải đi đường vòng sao?" Lý Niệm Phàm tiếp tục hỏi.
Chu lão cười nói: "Lý công tử, cứ mỗi khi đêm tới, trên bầu trời sẽ xuất hiện Tinh Hỏa triều, nếu như gặp phải vậy cũng chỉ có thể lựa chọn đi đường vòng, vận khí không tốt, ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đã tới nơi."
"Như vậy a." Lông mày Lý Niệm Phàm hơi nhíu lại, thuận miệng nói: "Chỉ mong trời đẹp để chúng ta có thể đến sớm."
Hắn từ bên trong không gian của hệ thống lấy ra ba quả lê, đưa một quả tới trước mặt Chu lão, cười nói: "Lê trồng ở nhà ta, còn xin Chu lão đừng chê."
Ông!
Đại não của Chu lão vang lên ong ong, ngây dại cả người.
Hắn nhìn vào quả lê trước mặt, gần như cho rằng đang nằm mơ.
Ở trước khi xuất phát, Tần Mạn Vân đã liên tục dặn dò hắn, bên người cao nhân khắp nơi là bảo bối, trên đất khắp nơi là cơ duyên, ngay cả nước uống cũng đều là Linh thủy, để hắn nhất định phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, không thể bởi vì kích động mà để lộ.
Mà hắn cũng đã nghĩ qua rất nhiều lần, chính mình thật vất vả mới tranh thủ được danh ngạch đi cùng này, phải làm thế nào mới có thể lấy lòng cao nhân mà không để lại dấu vết, để cao nhân tùy tiện ném cho mình một chút chỗ tốt.
Chỉ là, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, cao nhân thế mà lại mời mình ăn lê một cách dễ dàng như vậy!
Niềm vui này tới quá đột nhiên, thiếu chút nữa thì nện cho hắn choáng váng!
"Bình tĩnh, chính mình nhất định phải bình tĩnh, Thánh nữ nhắc nhở thật hay, ở bên cạnh cao nhân chỉ cần có thể giữ được sự bình tĩnh không để lộ ra ngoài, như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hoạch được cơ duyên, so không phải cái khác mà so chính là tâm tính."
Chu lão hít sâu một hơi, cố nén nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt, giọng nói khàn khàn nói: "Ta không chê, cảm ơn Lý công tử."
Lý Niệm Phàm cười nói: "Một quả lê mà thôi, không cần khách khí."
Chu Đại Thành thận trọng nhận lấy quả lê từ trong tay Lý Niệm Phàm, từ từ đặt ở trước mắt của mình quan sát cẩn thận.
Toàn thân quả lê này bóng loáng, lớp vỏ bên ngoài còn phản xạ ánh sáng, giống như phỉ thúy nửa trong suốt, nếu như đặt ở dưới ánh mặt trời thì giống như ánh sáng cũng có thể từ đó mà đi xuyên qua.
Một cỗ mùi thơm từ trên thân quả lên bay vào mũi của hắn, để hắn không thể không hiện ra vẻ say mê.
Quả lê này ... chắc chắn không tầm thường!
Nhịp tim của Chu Đại Thành không thể không gia tốc nhảy lên, sau khi hơi nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước bọt thì khó khắc chế được chính mình, há miệng cắn vào.
"Xoạt xoạt ~ "
Quả lê chứa đầy nước.
Nước lê đậm đà giống như nước được ép trong quả bóng bay, từ bên miệng hắn bắn ra ngoài, trên không trung lưu lại một chuỗi dấu vết.
Nhưng phần nhiều hơn thì bay thẳng vào vòm miệng của hắn, giống như uống vào một ngụm nước lớn vậy, làm miệng hắn chứa đầy nước.
Hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức bùng nổ ở trong miệng của hắn.
"Ô —— "
Chu Đại Thành kìm lòng không được mà rùng mình một cái, cả người đều khẽ run rẩy, thiếu chút nữa thì trực tiếp ngã xuống.
"Ăn quá ngon ... đây có phải thật sự là một quả lê? Sao có thể ăn ngon tới như vậy!"
Chu Đại Thành chỉ cho là mình đã làm xong chuẩn bị đầy đủ, nhưng không nghĩ ra vẫn đánh giá quá thấp quả lê này.
Loại thơm ngon này, gần như đổi mới sự nhân biết của hắn đối với đồ ăn ngon.
Ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, đã không khống chế nổi chính mìn, trong đầu chỉ có một chữ lặp đi lặp lại, "Ăn nó, ăn nó!"
"Tạch tạch tạch "
Như là heo gặm ăn củ cải trắng, hận không thể há miệng của mình ra tới mức cực hạn để nuốt toàn bộ lê vào.
Chỉ một lát sau, thì cắn nhai sạch sẽ, không để lại một chút da thịt lê nào, chỉ còn lại hạt trần trùng trục.
"Ăn ngon! Đã nghiền!"
Chu Đại Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy chính mình đạt được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, nếu như không phải còn suy trì một chút lý trí, hắn hận không thể ngửa mặt lên trời gào thét vài tiếng.