Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 119: Chỉ mong trời đẹp!

Chương 119: Chỉ mong trời đẹp!
"Chẹp Chẹp."
Chi Đại Thành chẹp chẹp miệng, còn đang liếm phần còn sót lại nơi khóe miệng.
Đột nhiên cả người đều sững sờ một chút.
Một cỗ cảm giác ấm áp đột nhiên từ trong bụng bay lên, lan tỏa mọi ngóc ngách trong người mà đi, cả người đều như đang được ngâm mình trong nước ấm.
Không chỉ có như vậy, mà ngay cả đầu óc của hắn cũng trong nháy mắt trở nên rộng mở trong sáng hơn rất nhiều, có loại cảm giác như vừa mới tỉnh lại trong giấc mộng.
Quả thực giống như ăn thứ đại bổ vậy, trong nháy mắt tinh lực dồi dào tới cực điểm.
"Đây, đây là... đạo vận? !"
Hắn không dám thất lễ, vội vàng ổn định tâm thần, cẩn thận cảm ngộ, tiêu hóa những gì có được.
Đạo vận và linh lực ở bên trong quả lê này cho dù đối với hắn người ở loại cảnh giới này mà nói tác dụng có hạn, nhưng đạo vận chính là đạo vận, thịt muỗi cũng là thịt a.
Quả lê ẩn chứa đạo vận, nếu như tin tức này truyền ra ngoài đoán chừng cả thế giới tu tiên đều sẽ điên cuồng đi.
Chỉ một quả lê này, chính mình đồng hành với Lý Công Tử trong đợt này đã kiếm được lợi rồi!
Thật không hổ là đại lão, lê quý giá như vậy thế mà dùng ăn tùy ý xem như lê bình thường.
Đúng, cao nhân xem chính mình như phàm nhân, và dường như không có gì sai khi coi những báu vật này như thứ bình thường.
Đây chính là cảnh giới của cao nhân sao?
Lý Niệm Phàm ở lại trên boong thuyền chờ đợi một lúc, mới dẫn Đát Kỷ đi trở về bên trong Linh chu.
Không bao lâu, ba người Lạc Thi Vũ cũng đi tới trên boong thuyền, cái mũi của hắn hắn đều nhếch lên, không thể không hơi sững sờ.
Hình như có mùi vị, dường như tuy thanh tao nhưng lại vô cùng sâu lắng.
Giương mắt quét qua, đã để ý tới hạt lên ở bên cạnh Chu Đại Thành.
Lập tức, trong lòng của bọn họ đều tun lên, một loại suy đoán để cho mình phát điên lên xông lên đầu.
Tần Mạn Vân liếm môi một cái, khẽ hỏi: "Nhị trưởng lão, lê này không phải là ..."
"Không sai." Nhị trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, híp mắt mà cười nói: "Ta cũng không phải là muốn khoe khoang cái gì, chỉ là nhận được hậu ái của Lý công tử, may mắn nếm được một quả lê quý giá."
Sắc mặt Lạc Hoàng lập tức thay đổi tại chỗ, run rẩy duỗi ngón tay ra chỉ vào Chu Đại Thành, đôi mắt đỏ ngầu, "Ngươi không tử tế a! Có chuyện tốt như vậy cũng không biết mà thông báo chúng ta một tiếng, ngươi cái tên này ... thật tức chết ta a!"
"Ta cũng không phải không muốn chia sẻ với các ngươi, đây chỉ là cao nhân ban ân đối với ta, thực sự không còn cách nào a."
Chu Đại Thành ra vẻ khổ não, vừa liếm liếm đầu lưỡi của mình, đắc ý nói: "Ai, vận khí của ngươi không đủ a, thật là đáng tiếc! Ngươi chắc không biết, quả lê kia ăn quá ngon, nhẹ nhàng cắn một miếng, nước lê kia lập tức trào ra ngoài, nhất là cảm giác lúc chui vào trong cổ họng có thể làm cho người thăng thiên, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa đạo vận và linh lực, vô cùng ngon, có thể ngộ nhưng không thể cầu a!"
"Hư hừ! Hư hừ!"
Hơi thở của Lạc Hoàng càng ngày càng gấp rút, mắt trợn tròn lên, hận không thể đấm ngực giẫm chân, khóc lớn một trận.
Sắc mặt của Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân cũng không tốt hơn chút nào, cắn môi, trái tim đều đang rỉ máu.
Chỉ là chậm một bước a!
Chính mình chỉ chậm trễ một chút thế mà lại bỏ qua cơ duyên như vậy, nếu như có thể tới sớm hơn một chút, cho dù tới sớm chỉ một bước nhỏ, nói không chừng có thể kiếm được một quả lê của Lý công tử!
Ta không nghĩ được, tim ta đau đến mức không thở nổi.
Sai lầm, sai lầm a!
Từ bây giờ nhất định phải ở bên cạnh Lý công tử, không được tác ra cho dù chỉ là một giây.
"Thôi đi, đồ nhà quê! Không phải chỉ ăn một quả lê thôi sao? Có cái gì mà đắc ý, ta ở bên cạnh Lý công tử ăn những món ăn ngon kia ngươi còn không biết ở đâu nha!"
Lạc Hoàng hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu một cái đi vào bên trong Linh chu.
Chỉ có điều ở lúc hắn xoay người, hắn yên lặng đưa tay lên lau di nước mắt đọng ở khóe mắt, trông thật tội nghiệp.
Linh chu tiếp tục tiến lên, theo thời gian dần trôi qua, sắc trời đã từ từ tối xuống.
Thần sắc Chu Đại Thầnh lập tức nghiêm túc lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phương xa, không dám phân tâm một chút nào.
Đối với Linh chu mà nói, trên không trung bình thường sẽ không gặp phải nguy cơ gì, nhưng lại có một loại nguy hiểm căn bản không cách nào tránh.
Chính là Tinh Hỏa triều mà trước đó nhắc tới!
Tinh Hỏa triều được hình thành dưới sự hỗn loạn do quá nhiều hào quang hỗn hợp tập trung trên bầu trời.
Sự xuất hiện của hiện tượng này cũng không theo quy luật, một khi vô ý lái vào Tinh Hỏa triều thì sẽ gặp tia lửa công kích, xem như dựa vào lực phòng ngự của Linh chu thì cũng khó có thể ngăn cản.
Chu Đại Thành cần tập trung lực chú ý, một khi nhìn thấy Tinh Hỏa triều thì phải điều khiển Linh chu thay đổi phương hướng theo đường vòng mà đi.
Không có nguy hiểm trên đường đi, và đêm ngày càng sâu.
Dưới bóng đâm thâm thúy, Linh chu lóe ra ánh sáng, bầu trời rộng lớn như vậy giống như chỉ còn lại nó là đang phi hành.
Đúng lúc này, đôi mắt Chu Đại Thành hơi ngưng tụ lại, trên mặt không thể không hiện ra nụ cười khổ, "Quả nhiên vẫn gặp."
Trong màn đêm phía trước, có thể thấy rõ ràng, có một đám màu đỏ thẫm đang tập hợp lại vào nhau.
Giống như một đại dương đỏ lơ lửng trong khoảng không, có thể lờ mờ nhìn thấy những ngọn lửa kia đang nhảy nhót, nhuộm đỏ cả bầu trời, trải dài ra xa, đưa mắt nhìn không thấy bến bờ.
Nó giống như một con sông đỏ dài trên bầu trời, vắt ngang trời không thể vượt qua.
"Chỉ có thể đi đường vòng." Chu Đại Thành thở dài, vừa mới chuẩn bị điều khiển linh chu rẽ sang hướng khác, con ngươi hắn lại đột nhiên co rụt lại, lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.
Hắn không thể không dụi mắt một cái, lại tập trung nhìn vào một lần nữa.
Lập tức khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều hiện lên một hơi khí lạnh, chỉ càm thấy tay chân lạnh buốt, miệng đắng lưỡi khô, cả người đều ngây ngẩn tại chỗ giống như vừa bị sét đánh trúng vậy.
"Cái này, cái này, cái này ... Làm sao có thể?"
Giọng nói hắn đều trở nên bén nhọn, gần như không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy trước mắt.
Tinh Hỏa triều vốn vắt ngang trời thế mà động!
Chu Đại Thành trơ mắt nhìn vào đó, Tinh Hỏa triều chậm rãi đi qua hai bên, vừa đủ chừa ra một cái lối đi, mấu chốt là lối đi này hướng về phương hướng bay của hắn, xem ra ... lối đi này đặc biệt dành riêng cho chính mình.
Nhường đường cho mình?
Trùng hợp? Hay là ...
Hắn chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không dám nghĩ tới.
Sống hơn ngàn năm rồi, cảnh tượng kỳ lạ như vậy hắn chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy!
Đến cùng có nên tiến lên hay không?
Sắc mặt Chu Đại Thành hiện ra vẻ tâm tình không ổn định, cuối cùng quay người tiến vào trong Linh chu.
Không bao lâu, hắn dẫn theo đám người Tần Mạn Vân đi ra, đều là một mặt nghiêm túc.
Lạc Hoàng vẫn còn có chút không tin, ngoài miệng không thể không nói: "Thật sự chỉ có ngươi nói mơ hồ như vậy? Ta cảm thấy ngươi là đang lừa ta."
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu.
Ngay sau đó, hắn ngân ngẩn cả người, miệng đều khoác thành chữ "O", dáng vẻ như gặp quỷ.
"Điều này ... Điều này sao có thể?!" Sắc mặt Lạc Hoàng thay đổi liên tục, thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ.
Lạc Thi Vũ không thể không nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt nói: "Tinh Hỏa triều nhường đường? Không thể nào! Nó đang nhường đường cho ai?"
Sắc mặt Tần Mạn Vân cũng ngẩn ngơ, chỉ có điều nàng ta chẳng mấy chốc thì hít sâu một hơi, vội vàng trấn an mình, bên trong đối mắt mang theo vẻ sùng kính và kích động, gần như là run rẩy mở miệng nói: "Ngoại trừ Lý công tử, Tinh Hỏa triều còn nhường đường cho ai nữa?"
Lạc Hoàng liếm liếm bờ môi đã khô nứt của mình, sợ hãi than nói: "Ta cũng đoán như vậy ... nhưng là ... điều này thật khó có thể tin, quả thực là nghe rợn cả người!"
Đôi mắt đẹp của Tần Mạn Vân nhìn chằm chằm vào Chu Đại Thành, mở miệng hỏi: "Nhị trưởng lão, trước đó ngươi ở trên boong thuyền đến tột cùng đã nói cái gì với Lý công tử?"
"Cũng không nói cái gì a, chỉ là ... Lý công tử hỏi ta mất bao lâu mới tới, ta nói nếu như không gặp phải Tinh Hỏa triều thì một ngày một đêm là có thể tới, gặp phải loại khả năng này thì phải chậm mất mấy ngày."
Mặt mũi Chu Đại Thành tái nhợt, tất cả chuyện này đều vượt quá sức tưởng tượng của hắn, lật đổ thế giới quan của hắn, khiến hắn sinh ra sợ hãi kinh khủng, tiếp tục run giọng nói: "Sau đó, sau đó ... Lý công tử hình như nói một câu, chỉ mong trời đẹp để chúng ta có thể đến sớm..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất