Chương 120: Tiếng đàn như thủy triểu, sao băng như mưa
"Tê —— "
Ba người Lạc Hoàng đều hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ cơ trí như vậy, trực tiếp phát hiện, câu nói này có quan hệ trực tiếp đối với chuyện này!
"Ta thật không ngờ tới, một câu nói như vậy của Lý công tử, thế mà ... thế mà thật có thể khiến Tinh Hỏa triều nhường đường!"
Chu Đại Thành tự mình nói xong, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân chảy ngược, bay thẳng đỉnh đầu, da đầu đang một mực run lên, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.
Thật là đáng sợ!
Quá kinh dị!
Tuy rằng hắn một mực nghe thủ đoạn cao nhân đáng sợ tới cỡ nào, nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi cho nên không cảm thấy quá trực quan, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lý Niệm Phàm không giống như mấy người Tần Mạn Vân, bọn họ đã bị Lý Niệm Phàm làm cho kinh sợ quá nhiều lần rồi, đã có một số tâm lý chịu đựng.
Bởi vậy, đột nhiên nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy thì giống như phàm nhân trông thấy thần tích vậy, loại kích động và kinh hãi này là khó có thể tưởng tượng.
Một câu nói khiến Tinh Hỏa triều phải nhường đường, đây là chuyện mà người có thể làm được sao?
Chỉ mong trời đẹp, trời thế mà thật đẹp!
Đây tính là gì? Nể mặt như vậy sao?
Má ơi!
Chu Đại Thành chỉ cảm thấy rằng mình đã gặp phải nỗi kinh hoàng và bí mật lớn trong cuộc đời.
Ba người Lạc Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cảm nhận được đại não đang vang lên ong ong, căn bản không tìm thấy từ ngữ nào thích hợp để hình dung tâm tình của mình vào lúc này.
Tuy rằng khó có thể tin, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra ... Tinh Hỏa triều này hẳn là đang 'liếm' Lý công tử.
Chủ động nhường đường, đây không phải nịnh bợ thì là cái gì?
Chu Đại Thành mở miệng hỏi: "Thánh nữ, chúng ta có nên đi đường vòng hay không?"
"Không cần!"
Ánh mắt Tần Mạn Vân hiện lên tia suy tư, sau đó nói: "Ta đã hiểu, ám chỉ của cao nhân rất rõ ràng rồi, nếu như chúng ta còn lựa chọn đi đường vòng vậy thì quá ngu."
Lạc Thi Vũ không kịp chờ đợi hỏi: "Mạn Vân tỷ tỷ, cao nhân có ám chỉ gì?"
"Lý công tử đầu tiên là bàn luận với Nhị trưởng lão chuyện liên quan tới Tinh Hỏa triều, sau đó lại vô duyên vô cớ cho Nhị trưởng lão ăn một quả lên, quả lê này có thể là để ăn không sao?"
Tần Mạn Vân mỉm cười, khẳng định mà nói: "Lý công tử nói bóng gió thật ra thì chính là muốn bảo Nhị trưởng lão đừng sợ cứ lao thẳng qua, không cần đi đường vòng!"
"Lời này có lý." Lạc Hoàng khẽ gật đầu, "Ta cảm thấy quả thực là có thể tiến lên, dù sao Tinh Hỏa triều cũng đã chủ động nhường đường rồi, chúng ta như vậy mà cũng không dám thì thật sự là quá không nên a."
Chu Đại Thành hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần ngưng lại, kiên định nói: "Được, vậy ta lao!"
Tốc độ Linh chu lại đề cao một lần nữa, đối mặt với Tinh Hỏa triều, lao thẳng mà tới.
Ở dưới cái nhìn căng thẳng của mọi người, Linh chu không trở ngại chút nào theo con đường mà Tinh Hỏa triều tạo ra kia mà bay qua, hai bên đường, vô số Hỏa cầu thiêu đốt lên lửa, những Hỏa cầu này cũng không có thực thể, đều là đang thiêu đốt linh khí, hơn nữa căn cứ vào linh khí khác biệt, ngọn lửa thiêu đốt lên cũng có màu sắc không giống nhau.
Hỏa cầu lấm ta lấm tấm, treo đầy bầu trời đêm, đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp.
Thứ mà càng đẹp thì bình thường tượng trưng cho nguy hiểm cực hạn, cổ nhân thật không lừa ta.
Lạc Thi Vũ nhìn tới có chút ngây dại, khẽ nói: "Hóa ra Tinh Hỏa triều là như vậy, thật đẹp a!"
Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, vố số Hỏa cầu phản chiếu ở bên trong đôi mắt đẹp của nàng, để đôi mắt của nàng trông đặc biệt mê người.
Bên trong bầu trời đêm yên tĩnh, Linh chu trôi nổi ở bên trong Tinh Hỏa triều, nhìn từ xa, nó giống như một bức tranh tĩnh, đẹp mê hồn.
"Ta nói làm sao có tiếng động a, hóa ra tất cả mọi người không ngủ a."
Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ chậm rãi từ bên trong Linh chu đi ra, nhìn vào mọi người không thể không cười nói.
Đột nhiên nhìn thấy Lý Niệm Phàm, trái tim đám người Tần Mạn Vân đều co quắp lại một chút, nếu như không phải tâm tính tốt, thiếu chút nữa thì trực tiếp quỳ xuống.
Nhìn thấy đại lão như vậy, hai chân thực sự nhịn không được mà nhũn ra a.
Tần Mạn Vân vội vàng ra vẻ bình tĩnh nói: "Lý công tử, ngươi cũng không ngủ sao?"
"Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, tò mò nên đi ra xem sao." Lý Niệm Phàm cười nói.
Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, trên mặt lập tức hiện ra vẻ sợ hãi thán phuc, "Oa, đây cũng quá đẹp đi!"
Trên mặt Đát Kỷ cũng hiện ra vẻ giật mình, đắm chìm vào bên trong cảnh vô cùng đẹp.
Hai mắt Lý Niệm Phàm sáng lên đánh giá xung quanh, rất vui cười nói: "May mà ta đi lên, nếu không bỏ qua cảnh đẹp cỡ này thì chẳng phải là đáng tiếc sao?"
Chỉ nói riêng về cảnh đẹp này, chuyến đi ra ngoài lần này đã quá đáng giá!
Cảnh đẹp này, ngay cả tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra, có thể nói là xông thẳng vào linh hồn, hùng vĩ đến cực điểm.
"Ong ong ong —— "
Giống như nghe được sự ca ngợi của Lý Niệm Phàm, những Hỏa cầu kia thiếu đốt lên ngọn lửa càng kịch liệt hơn, ánh lửa lập lòe để xung quanh càng sáng tỏ hơn.
Thậm chí, những ngọn lửa màu sắc khác nhau còn đang thiêu đốt xen kẽ nhau, có nhịp điệu, lúc sáng lúc tối khiến cảnh đẹp này lại nâng lên thêm mấy tầng.
Lý Niệm Phàm nhìn vào trong mắt, đắm chìm trong đó, nói lên lời nói từ đáy lòng: "Không tệ, không tệ, quá đẹp."
Đám người Lạc Hoàng đồng loạt trợn mắt trong lòng, nhìn vào Tinh Hỏa triều, gần như muốn chửi ầm lên.
Chó liếm!
Chuẩn chó liếm a!
Mẹ nó, trước kia làm sao không biết ngươi sẽ nhường đường cho người, trước kia làm sao không thấy ngươi còn biểu diễn cho người xem bao giờ?
Có cần phải liếm tới rõ ràng như vậy hay không?
Tần Mạn Vân đột nhiên nói: "Lý công tử, cảnh đẹp như vậy, ta nhất thời ngứa nghề, đột nhiên muốn tấu một bản nhạc, mong rằng không ngại."
Lý Niệm Phàm lắc đầu cười nói: "Không ngại, cảnh đẹp và âm nhạc càng xứng nha."
Tần Mạn Vân nở ra nụ cười xinh đẹp, hai tay nhấc lên một chút, trước mắt đã xuất hiện thêm một cái cổ cầm.
Nàng ta như là tiên tử dưới trắng, tay ngọc thon dài vuốt một cái vào trên bàn, lập tức một bản nhạc nhẹ nhàng và uyển chuyển từ trên dây đàn chậm rãi gảy ra.
Cảnh đẹp phía trước, tiếng đàn lọt vào tai lập tức lại tăng thêm không ít màu sắc.
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đầy vẻ đắng chát, bọn họ cũng rất muốn liếm, chỉ là không biết nên hạ miệng từ chỗ nào, khổ thật.
Trong mắt Lý Niệm Phàm không thể không hiện ra vẻ hồi ức, lẩm bẩm nói: "Không biết những Hỏa cầu này có thể rơi xuống hay không? Trước kia ta một mực mong đợi xem mưa sao băng, đáng tiếc chưa từng nhìn thấy lần nào."
Gần như ở ngay khi hắn vừa mới nói xong, một viên Hỏa cầu trong đó hơi lắc một cái, giống như không chịu nổi, đột nhiên từ trên bầu trời rơi xuống, dọc đường hạ xuống tạo thành một dấu vết thật dài.
Ngay sau đó, Hỏa cầu thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Trong bầu trời đêm, từng viên Hỏa cầu vạch phá bầu trời, kéo lấy cái đuôi thật dài, lao xẹt qua giữa trời.
Loại cảnh tượng này thật sự là hùng vĩ quá mức, huống chi, Lý Niệm Phàm còn ở ngay cần mưa sao băng này, tận mắt chứng kiến lấy cảnh đẹp khó mà miêu tả này.
Gần như mỗi một giây sẽ có một sao băng lướt qua Lý Niệm Phàm, hoặc là ở bên cạnh, hoặc đằng sau, hoặc trước mặt ...
Liên tục không ngừng.
Lý Niệm Phàm không ngừng nhìn xung quanh, đắm chìm trong vẻ đẹp này, cảm xúc như có sóng nhiệt, toàn bộ thể xác và tinh thần đều không nhịn được mà buông lỏng ra.
Ngày đẹp cảnh đẹp, mỹ nhân đánh đàn, mưa sao băng.
Nếu như không làm chút gì thì đó thật là quá lãng phí.
Lý Niệm Phàm ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy phẳng nhỏ màu lục lam từ bên trong không gian của hệ thống, vừa đối mặt với sao băng, vừa gấp giấy một cách ngẫu nhiên