Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 121: Duyên, đẹp không thể tả

Chương 121: Duyên, đẹp không thể tả
Ngón tay của Lý Niệm Phàm di chuyển lên xuống linh hoạt, tốc độ rất nhanh, lại đẹp giống như hồ điệp (bươm bướm) bay múa vậy, mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu.
Chẳng mấy chốc, một tờ giấy phẳng biến thành một cái dáng vẻ không gian ba chiều.
Với cái đầu ngẩng cao, đôi cánh mở thẳng và cái đuôi của nó nổi lên, đó chính là một con hạc giấy nhỏ xinh xắn.
"Nghe đồn hướng vè phía mưa sao băng cầu nguyện thì điều ước của có thể được thực hiện, mà hạc giấy tượng trưng cho lời chúc phúc, cả hai người lại là rất hợp."
Lý Niệm Phàm cười cầm lấy hạc giấy và chỉ nó lên bầu trời đang có mưa sao băng cách đó không xa, lập tức, lấy mưa sao băng làm bối cảnh, một con hạc giấy giống như bay múa ở trong trời đêm, cảnh tượng rất đẹp
Cảnh đẹp thật sự hiếm có!
Đáng tiếc không có máy chụp ảnh, bằng không chụp một cái giữ làm kỷ niệm cũng là lựa chọn rất không tệ.
"Lý công tử, đây là cái gì?" Tần Mạn Vân nhìn vào hạc giấy, tò mò hỏi.
Ở trong mắt nàng, hạc giấy này xuất hiện không thể nghi ngờ vô cùng đơn giản, công cụ chỉ là một tờ giấy, Lý Niệm Phàm chỉ tùy ý ngồi gấp mấy lần đã tạo thành hạc giấy, thao tác cũng đẹp tới nỗi nói không nên lời, từ đầu tới đuôi đều lộ ra bình thường không có gì lạ.
Chỉ có điều, khi nàng ta dùng tâm đi nhìn vào, không biết có phải là ảo giác hay không, nàng ta giống như nhìn thấy xung quanh hạc giấy được một lớp ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, hơn nữa lại có rung động của hít thở.
Không sai, giống như thật đang hít thở.
Hạc giấy này ... là sống?
Nhịp tim của Tần Mạn Vân không thể không đánh rơi nửa nhịp.
"Chỉ là một món đồ chơi nhỏ ở quê ta."
Lý Niệm Phàm thấy Tần Mạn Vân nhìn chằm chằm vào hạc giấy, không thể không cười nói: "Ngươi thích? Tặng cho ngươi."
"Thật sao?" Trong mắt Tần Mạn Vân lập tức hiện ra thần sắc mừng rỡ.
Lý công tử nói tới quê hương tất nhiên không thể nghi ngờ đó chính là Tiên giới, hạc giấy này chính là vật của Tiên gia?
Trái tim Tần Mạn Vân không thể không đập rộn ràng lên.
Lý Niệm Phàm nắm vuốt đầu nhỏ của hạc giấy, sau đó đưa tới trước mặt Tần Mạn Vân, mở miệng nói: "chẳng qua chỉ là thuận tay mà gấp, không có gì đâu."
Tần Mạn Vân lập tức giơ hai tay lên, thận trọng nhận lấy hạc giấy rồi đưa tới trước mặt mình, ánh mắt không dời một giây.
Ở trong nháy mắt khi hạc giấy này chạm vào lòng bàn tay của nàng, toàn thân nàng ta nổi da gà không thể không nhô lên, da đầu có chút tê.
Bởi vì vào lúc ấy, nàng ta rõ ràng cảm nhận được cánh của hạc giấy này như hơi động một chút!
Nhặt được bảo!
Đã kiếm được!
Hạc giấy này tuyệt đối là bảo bối hiếm có!
Dù sao đây chính là cao nhân tự tay gấp a!
Tuy răng fkhoong biết cụ thể có thể làm được cái gì, nhưng là ... trong lòng biết nó ngưu bức là được rồi!
Xem ra chính mình liếm đúng, chắc chắn là Lý công tử thấy mình đánh đàn, trong lòng cao hứng lên, lúc này mới thuận tay cho mình một cái bảo bối.
Khuôn mặt Tần Mạn Vân kích động đến hai má đỏ ưng lên, rõ ràng hưng phấn đến thiếu chút nữa thì thét lên thành tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén giữ sự bình tĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của nàng ta, Lý Niệm Phàm không khỏi cười thầm, quả nhiên nữ tử đều không có sức chống cự với những con hạc giấy, đoán chừng từ trong đáy lòng họ sẽ cảm thấy yêu.
Ánh mắt đám người Lạc Hoàng nhìn chằm chằm vào hạc giấy, hận không thể để tròng mắt của mình dính vào, loại cảm giác này không thua gì trơ mắt nhìn vào một cái cơ duyên lớn chạy khỏi trước mắt mình, nỗi thống khổ này quả thực không cách nào diễn tả nổi.
Tần Mạn Vân vẫn cầm lấy hạc giấy, mở miệng nói: "Đa tạ Lý công tử."
Lý Niệm Phàm cười nói: "Ngươi thích là tốt rồi, đêm đã khuya, ta nên đi ngủ."
Sau đó, hắn ngáp một cái, một lần nữa trở vào bên trong Linh chu.
Đợi tới khi Lý Niệm Phàm biết mất trong tầm mắt, mọi người lúc này mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, đồng thời cảm thấy được thả lỏng.
Đối mặt với đại lão như vậy, trong lòng bọn họ tự nhiên như bị thắt chặt lại như dây cung, mỗi một chữ nói ra đều phải cẩn thận phải suy tính, sợ mình nói sai lại làm đại lão không vui.
Quan trọng nhất là, đại lão này còn có tính tình quái gở, lúc nào cũng cần phải đề cao cảnh giác, nhất định phải phối hợp với vai diễn phàm nhân của hắn, loại áp lực này càng lớn hơn.
Tuy nhiên ... nếu không phải tính tình quái gở thích làm phàm nhân của vị đại lão này, chúng ta làm sao có thể có cơ hội lấy lòng hắn, từ đó để mà thu hoạch được cơ duyên đây? Quả nhiên số mệnh tự có duyên phận.
Duyên, đẹp không thể tả.
Xem ra, sau này tu luyện phải tạm thời thả lỏng một chút, dành thời gian rèn luyện kỹ thuật biểu diễn và sức thừa nhận của tâm lý mới là vương đạo.
Ánh mắt Tần Mạn Vân nhìn về phía Đát Kỷ, cung kính hỏi: "Xin hỏi Đát Kỷ cô nương có biết hạc giấy này có ích lợi gì không?"
"Không biết." Đát Kỷ lắc đầu, sau đó nói: "Tuy nhiên chủ nhân làm việc trông như tùy tâm kỳ thực ẩn chứa thâm ý, đã tặng nó cho ngươi thì ngươi cứ giữ cho thật tốt là được."
"Mạn Vân đương nhiên hiểu." Tần Mạn Vân cẩn thân thu hồi hạc giấy lại, nàng ta kìm lòng không được mà khẽ hỏi: "Đát Kỷ cô nương có thể đi theo bên cạnh Lý công tử thật khiến người hâm mộ."
Mấy người Lạc Hoàng cũng đều rất tán thành mà khẽ gật đầu, giống như bọn họ vậy, có thể ăn vào một quả lê đã đủ cao hứng tới quên hết tất cả, mà Đát Kỷ ở bên cạnh cao nhân, ngay cả hít thở thôi cũng đầy chỗ tốt, đây quả thực là bật hack a!
"Có thể được chủ nhân coi trọng, đúng là may mắn của Đát Kỷ." Đát Kỷ không thể không nở ra nụ cười hạnh phúc, trầm ngâm một lát lại nói: "Đát Kỷ hầu ở bên cạnh chủ nhân, một lòng muốn chia sẻ cho chủ nhân, quả thực phát hiện một số chuyện, ngược lại có thể nói với các ngươi."
Đám người Tần Mạn Vân lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: "Mời Đát Kỷ cô nương nói cho biết."
Đát Kỷ mở miệng nói: "Các ngươi cũng biết, ta là từ Cửu Vĩ Thiên Hô hóa hình mà thành, trên người có huyết mạch Thiên Hồ thượng cổ, mà ngoài ta ra, chủ nhân còn thu một con Long và một con Huyền Vũ, đều có thần thú huyết mạch thần thú thượng cổ."
Long?
Huyền Vũ?
Ngoài Tần Mạn Vân ra, vẻ mặt ba người Lạc Hoàng trong nháy mắt tái mét lại, trên trán lập tức đổ ra mồ hôi lạnh, thật sự là khó nén sự sợ hãi trong lòng.
Bên cạnh Lý công tử còn có Long và Huyền Vũ sao? Chúng ta làm sao mà không biết?
Những này đều là tồn tại đỉnh phong trong truyền thuyết thượng cổ a! Toàn bộ thế giới tu tiên cũng chưa chắc có thể tìm ra một con.
"Ta may mắn được nhìn thấy con Long kia của Lý công tử một lần, đó là Kim Long!" Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, trong đôi mắt hiện ra một chút kính sợ, không thể không nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Quần ma loạn vũ, chỉ sợ có thể so với thời thượng cổ!
Lạc Hoàng đè xuống sự sợ hãi trong lòng, như có điều suy nghĩ nói: "Ý tứ của Đát Kỷ cô nương là, cao nhân có khả năng đang thu thập thần thú thượng cổ?"
Đát Kỷ mở miệng nói: "Ta cũng chỉ là suy đoán, nếu như có cơ hội, các ngươi có thể để ý giúp ta một chút."
Trong lòng đám người Tần Mạn Vân hơi ổn định lại, giống như đã tìm được mục tiêu, cảm kích nói: "Đa tạ Đát Kỷ cô nương đã nhắc nhở."
Đát Kỷ khẽ gật đầu, đang định chuẩn bị trở về phòng.
Tần Mạn Vân cắn răng, truy vấn: "Vậy ... xin hỏi Đát Kỷ cô nương bây giờ đã tới cảnh giới gì?"
"Cảnh giới sao?"
Đát Kỷ dừng bước, "Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất mạch, một khi trưởng thành là Cửu Vĩ thì có cơ hội thức tỉnh một loại thiên phú thần thông, đi theo chủ nhân, thần thông của ta càng tinh tiến, nếu bàn về cảnh giới ... Hẳn là vượt qua phạm trù của thế giới tu tiên, chỉ là không biết so với tiên nhân như thế nào thôi."
Nàng ta ngẩng đầu nhìn thoáng xung quanh, sau đó duỗi tay ngọc ra hướng vể phía Tinh Hỏa triều một cái hương hướng rồi nhẹ nhàng điểm một cái.
Lập tức, mảng Tinh Hỏa triều kia rồi lại một mảnh bị băng sương đông kết lại, biển lửa đảo mắt đã biến thành băng triều!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất