Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 122: Không có tiền, ta phải làm sao?

Chương 122: Không có tiền, ta phải làm sao?
Nhiệt độ nóng rực ban đầu không còn, một trận ớn lạnh ập đến, khiến cho Tần Mạn Vân và những người khác phải rùng mình một cái.
Không chỉ thể xác, trong lòng họ còn có một luồng khí lạnh lẽo, da đầu tê dại, chân tay cứng đờ.
Toàn bộ thế giới tu tiên cũng chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ là có thể ngăn cản được Tinh Hỏa triều, vượt qua mà qua, nhưng cũng sẽ không có nhẹ nhàng như thế này, Đát Kỷ không chỉ ngăn cản mà là có thể thuận tay tiêu diệt Tinh Hỏa triều.
Đây là cảnh giới gì?
Tuyệt đối là thủ đoạn của tiên nhân!
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đát Kỷ lập tức thay đổi, bốn người kìm lòng không được đồng thời lui về phía sau một bước.
Tần Mạn Vân không thể tưởng tượng nổi nhìn vào cảnh tượng trước mặt, "Con đường tiên phàm không phải đoạn tuyệt rồi sao? Làm sao..."
Toàn bộ thế giới tu tiên, đỉnh cao nhất là Đại Thừa kỳ, đây là đều được mọi người công nhận, hơn nữa đã có nhiều thăm không có phi thăng làm ví dụ.
Hiện tại, thực lực của Đát Kỷ tuyệt đối có thể liệt vào danh sách tiên nhân, nói như vậy, thế giới tu tiên vẫn có thể tu luyện ra tiên nhân?
Hơn nữa ... tại sao Đát Kỷ không phi thăng?
Suy nghĩ trong đầu Tần Mạn Vân loạn thành một đám, nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông nguyên do trong đó.
Đát Kỷ thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng thì không thể không mở miệng nói: "Tiên và phàm ở trong mắt chủ nhân lại tính là gì, nếu như ngươi dùng quy tắc của người thường để cân nhắc chủ nhân vậy thì quá ngốc."
Tần Mạn Vân lập tức lấy lại tinh thần, không thể không cảm thấy chính mình ngốc tới buồn cười.
Đúng, Lý công tử là nhân vật bậc nào, đối với hắn mà nói, cái gọi là phàm trần tiên giới, chẳng qua chỉ là muốn tới thì tới mà muốn đi thì đi.
Mọi người rời khỏi boong thuyền, đều trở về phòng của mình, chỉ có điều tối nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ.
Hôm sau.
Khi trời gần trưa, linh chu lao ra khỏi mây và sương mù, dần dần hạ độ cao và bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Lý Niệm phàm đứng trên boong thuyền với mọi người, từ trên cao nhìn xuống bên dưới.
Chỉ thấy, dưới chân mình có một thế giới xanh tươi, ở trong vô số cây cối, có thể mơ hồ nhìn thấy một số dấu vết của thành thị, nơi này có nhiều núi rừng, dãy núi chậm trùng, tầng tầng lớp lớp, có một số ngọn núi thì kéo dài ra, còn có một số thì cô độc và cao vút.
Trên bầu trời, thân ảnh người tu tiên cũng càng ngày càng nhiều, nhìn chung quanh có thể thấy vô số đôn quang lóe lên mà qua.
Có khống chế lấy pháp khí phi hành, có thì trôi nổi bồng bềnh theo gió mà đi.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có người tu tiên hướng về phía linh chu quăng tới ánh mắt với một cái nhìn kinh ngạc, vẻ mặt hiện ra như thể người bình thường gặp được người giàu có vậy.
Mà khi bọn họ để ý tới đám người đứng ở trên boong thuyền thì càng sửng sốt một chút.
Đứng ở giữa hình như là phàm nhân?
Những người tu tiên kia đều vây quanh một người phàm nhân?
Chẳng lẽ phàm nhân này là một vị đại lão thích khiêm tốn ẩn tàng khí tức?
Trong lòng của bọn hắn lập tức run lên, không thể không nghĩ tới, nghe nói có một số đại lão có tính cách cổ quái, thích che giấu tu vi của mình, giả heo ăn thịt hổ, quả thực là vô sỉ tới cực điểm, vị kia tám thành là như vậy.
Xem ra chính mình sau này gặp phàm nhân cần phải khiêm tốn một chút, không cẩn thận chẳng may đắc tội loại người này thì tám thành sẽ lên chầu ông vải.
Linh chu tiếp tục đi về phía trước, giữa vô số rừng núi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái đài cao khổng lồ!
Đài cao này là dựa vào một ngọn núi, ngọn núi này hoàn toàn khác với những ngọn núi bình thường, nửa dưới vẫn là rừng rậm, nửa trên đã biến mất, dường như bị thứ gì đó chặt đứt, để lại một mặt núi trơ trọi bằng phẳng!
Mặc dù như vậy, ngọn núi này vẫn là ngọn núi cao nhất ở gần đây, và bề mặt ngọn núi đã trực tiếp trở thành một đài cao tự nhiên, rất lớn và cực kỳ ấn tượng.
Điều kỳ lạ hơn nữa là ngay cạnh núi cao này có một cái sơn cốc (thung lũng), sơn cốc này rộng mênh mông, lõm thật sâu xuống phía dưới, đất đai có màu đen, không có một ngọn cỏ nào!
Ngọn núi cao bị cắt một nửa và cái sơn cốc kỳ dị này tạo thành một cảnh tượng vô cùng đặc biệt, để Lý Niệm Phàm không khỏi cảm thán về sự kỳ diệu của thế giới tu tiên, chuyến đi ra ngoài này thật sự là được mở mang kiến thức.
Không cần những người khác nói, Lý Niệm Phàm cũng biết đích đến rõ ràng là ở đây!
Độn quang từ mọi hướng lao thẳng về phía đài cao, tốc độ Linh chu dần dần giảm xuống, cuối cùng cũng an toàn nằm trên đài cao.
Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Lý công tử, đã tới."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, theo mọi người cùng đi xuống Linh chu.
Vừa ra khỏi Linh chu thì lập tức cảm nhận được một cơn gió nhẹ phả tới, mang tới cho người ta đột nhiên cảm thấy thoải mái dễ chịu, mở mắt nhìn xung quanh, chính mình đã đứng ở trên núi cao, góc nhìn có chút khác biệt so với trên Linh chu, càng tiếp cận hơn, phóng tầm mắt nhìn tới, có một niềm vui nho nhỏ là tầm mắt bao quát non sông.
Đài cao bằng phẳng như gương, được lát một lớp gạch lát nền đặc biệt, giống như một quảng trường khổng lồ, bước đi trên đó có muôn hình muôn vẻ, người tu tiên cũng có, cũng có phàm nhân đến tham gia náo nhiệt, cũng có người tìm nơi thích hợp để bày quầy hàng.
Người tu tiên và phàm nhân bày quầy hàng ở cùng một nơi, tuy rằng đồ vật bán ra khác biệt, nhưng cảnh tượng này vẫn là để cho Lý Niệm Phàm cảm thấy rất thú vị.
Ngoài các quầy hàng ra, trên đài cũng có nhiều cửa hàng khác nhau và các phương tiện hỗ trợ khác nhau có thể so sánh với một thành thị cỡ lớn.
"Có Thanh Vân cốc làm chỗ dựa, nơi này phát triển thật sự là càng ngày càng tốt." Lạc Hoàng không thể không nói lời cảm khái, bên trong đôi mắt hiện ra chút hâm mộ.
Bản thân là Hoàng thượng của Càn Long tiên triều, hắn tự nhiên hy vọng tiên triều của chính mình càng ngày càng phát triển thịnh vượng.
Lạc Thi Vũ cũng gật đầu nói: "Đúng vậy a, nghe nói mấy trăm năm trước, trong phạm vạn dặm đều là cảnh hoang tàn vắng vẻ, ai có thể nghĩ được, chỉ là mấy trăm năm mà quang cảnh nơi này thế mà có thể phát sinh biến hóa long trời lở đất như vậy."
"Thanh Vân cốc trước kia bởi vì ở gần với lối vào Ma giới, không người chạy tới." Tần Mạn Vân tiếp tục nói: "Cũng chỉ có Cốc chủ của Thanh Vân cốc hiện nay người mang hùng tài vĩ lược, có quyết đoán cử hành Thanh Vân Tỏa Ma đại điển này, thủ đoạn quả thật để cho người ta nhìn mà than thở!"
Lý Niệm Phàm ở một bên nghe, không khỏi khẽ gật đầu.
Cốc chủ Thanh Vân cốc thế mà biến nhược điểm thành lợi thế, trình độ lăng xê không thua gì giới bất động sản kiếp trước, quả thực là một nhân vật đáng nể.
Theo đài cao mà đi, dọc theo con đường này, trong tiên khí lại mang theo một chút khói lửa phàm nhân, để khóe miệng Lý Niệm Phàm hơi nhếch lên, cảm nhận được một chút cảm giác thân thiết.
Đúng lúc này, hắn dừng lại trước một tòa nhà cao tầng hình tháp, ngẩng đầu nhìn lên, trên bảng hiệu có thể thấy được rồng bay phượng múa trên đó còn có ba chữ lớn "Tiên Khách cư" có tiên khí lượn lờ trông rất sống động.
Tòa tháp này nằm gần mép đài cao, cao khoảng mười mấy tầng, đằng trước cũng không có những kiến trúc khác che chắn, có thể nhìn bao quát cảnh vật xung quanh, phòng tiêu chuẩn hướng núi (view nhìn ra núi).
Không cần biết là ăn cơm ở trên hay là dừng chân thì đều tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Lý Niệm Phàm không thể không mở miệng nói: "Tiên Khách cư, đây là nơi cho người tu tiên ăn cơm và nghỉ ngơi sao?"
"Cũng không hẳn vậy, chỉ cần có linh thạch, phàm nhân cũng có thể ở vào bên trong." Tần Mạn Vân trong nháy mắt hiểu được ý đồ của Lý Niệm Phàm, không kịp chờ đợi mở miệng nói: "Thật ra thì ta đã đặt phòng ăn nghỉ ở bên trong, Lý công tử cứ việc đi vào là được."
Lý Niệm Phàm khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Giá cả chỉ sợ không ít đi, không thể để cho ngươi tốn kém, có chỗ ở phàm nhân không?"
Lần này hắn cân nhắc không được chu toàn, đi ra ngoài du lịch chắc chắn là phải dừng chân, cái này rất cần tiền a.
Không có tiền, ta phải làm sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất